Quả là sét đánh giữa trời quang! Ra khỏi văn phòng bố, tôi rất kích động. Không giấu được sự sợ hãi hoang mang, tôi dường như quên mất chức năng ngôn ngữ con người.
“Ngân Hách, Huệ Bân xảy ra chuện gì, dù là chuyện nhỏ cũng phải nhắn tin cho tôi. Nếu chuyện gấp, cậu gọi điện thoại di động cho tôi.”
Sao bố lại có thể nghĩ ra chuyện nhảm nhí thế này? Bố thật là… con sắp muốn điên rồi, sắp điên rồi.
Tôi đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh. Không việc gì thì cao lớn như thế làm chi? Tôi phải ngửa cổ ra sau mới nhìn thấy mặt hắn.
Trước giờ chỉ mình tôi độc chiếm tầng một, nay lại phải chia sẻ quyền sử dụng với hắn? Tôi tức đến nỗi mũi muốn lệch đi, muốn nói một câu thật tàn nhẫn. Nhưng nếu tôi nói fig không hài lòng, chọc giận hắn, hắn sẽ báo cáo với bố, cho nên, thế nào cũng phải nhịn. Nếu bây giờ tôi gây sự thì sx xảy ra chuyện lớn…
Tôi cố nở nụ cười thật tươi mà ngay đến bạn bè cùng lớp cũng khó nhìn thấy được, nói với hắn: “tôi không phải đứa trẻ hư hỏng, cũng không hút thuốc…”
Tuy nhìn ánh mắt hắn có vẻ như đang đùa, nhưng hắn tuyệt đối không phải đang đùa, mà là rất thật lòng. Cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Cố dằn xuống, tôi lại nở nụ cười thật tươi: “này, đó chẳng qua là giải trí để lấy lại sức lực. Sau này, tôi sẽ ngoan ngoãn học hành. Đừng nghĩ tôi như thế, tôi là học sinh gương mẫu đấy!”
Lùi một bước là trời cao biển rộng, cho nên phải nhịn. Huệ Bân, phải nhịn!
Từ giờ phút này trở đi, hôm nay là ngày tôi ngứa ngáy tay chân nhất.
Hắn nhìn tôi trân trân, tỏ vẻ không tin: “xem ra là nhờ điểm này nên mới chống đỡ được tới nay phải không? Tôi cứ thắc mắc, cuộc sống bên ngoài của cậu lôn xộn vậy mà sao cậu vẫn chưa bị đuổi học chứ?”
Tôi nổi cáu lên. Không ngờ, hắn hỏi lại như thế làm tôi không biết đáp thế nào. Thật kì lạ, nếu là người khác thì sớm đã bị tôi đánh sống dở chết dở rồi, nhưng cảm giác của toi về hắn hơi đặc biệt. Chắc có lẽ vì hắc quá đẹp trai, lại thêm có ảnh hưởng của bố.
“tôi căn bản không nghĩ đến. Nhưng nghe cậu nói thế, tôi cảm thấy như cậu muốn tôi làm việc gì thì phải?”
Chỉ mới tiếp xúc mà đã hiểu được tôi, hắn có cặp mắt nhìn thấu được người khác à? Chưa nói được mấy câu, tôi cảm thấy như mình bị lột trần trước mặt hắn ta.
“này, với 3 người đàn ông cao lớn, tôi chỉ cần vài chiêu là giải quyết xong, còn cần gì bảo vệ chứ!”
“bởi vì tất cả những người có thể bị hy sinh do cậu, đều nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi.”
A! Gặp đối thủ rồi.
Lúc nói những lời này, hắn vẫn bình thản, rồi bước nhanh về phía trước. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy hắn một hồi rồi mới bước đi.
Trời tối rồi, gọi taxi đi vậy, không ngờ hắn cũng lên xe.
Tôi camt thấy không thoải mái chút nào. Nhưng tôi không có quyền từ chối. Tiền hắn sài chắc cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bố, cho nên, để tiết kiệm, tôi đành phải cùng hắn về nhà.
Dì giúp việc vừa nhìn thấy mặt tôi đã khóc rống lên: “ôi, Huệ Bân! Mặt con sao thế? Nhìn xem, khóe môi con rách nát rồi!” Nghe cứ tưởng tôi là người tàn phế bị ai đó cột dâu thừng vào cổ kéo đi.
Sáng nay, Tú Nhi đã bôi thuốc cho tôi, vết thương đỡ nhiều rồi, mặt tôi không nên có nhiều vết thương. Dì nhìn thấy đã nhận ra ngay.
Có thể Dì chưa nhận được lệnh của bố. Dì cứ nhìn Ngân Hách chằm chằm.
“hả? Không phải, không phải. Tuyệt đối không phải!” Hoảng hốt, tôi khua tay lia lịa, Ngân Hách lập tức sa sầm nét mặt lại.
“không phải à? thật không? Lần đầu tiên Dì thấy Huệ Bân dẫn bạn nam về nhà, nên cứ tưởng là bạn trai. Thế cậu là ai?”
Lúc tôi sắp nói cậu ta là thần tiên nơi nào, Ngân Hách đã cắt ngang lời tôi . Nghe anh ta trả lời, tôi súyt ngất đi.
Trước khi bố gọi điện thoại về, dì buộc tôi ngồi trên ghế nệm. Dì là một trong những người tôi có thể thổ lộ nỗi lòng, cho nên tôi không thể không quan tâm.
Muốn tên này lễ độ quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi nhìn gương mặt điển trai của hắn đang toét miệng cười…
“không phải lo, mà là nếu chuyển trường thì phải đi cùng cậu. Tôi không muốn đến trễ.”
Thế này mới gọi là: nghĩ đếntương lai là một màu đen tối, muốn kết thúc cuộc sống lúc này thì lại không nỡ bỏ tuổi xuân…
Cùng nhà, cùng trường… đừng nói là cùng lớp chứ? Bố sẽ không bỏ con mà rứt áo ra đi đâu? Bố không đem con chôn xuống đất mà không chút lưu luyến gì? Tôi học lớp 4 khối 12, hắn…
Tôi run run, cẩn thân jthăm dò, lại thêm nhìn Ngân Hách bằng ánh mắt van xin. Ngân Hách giả vờ suy nghĩ vài giây, nói:
Chương4: XUNG ĐỘT ĐẦU TIÊNTừ đó, tôi giống như xác chết, như đồ bị thịt! không, quả thật đây là quá trình đau khổ nhất từ trước đến nay, cũng có thể nói là sống dở chết dở!
Đã hai ngày liên tục, tôi uống rượu với Tú Nhi và Thái Nguyên. Bây giờ, lục phủ ngũ tạn chống lại tôi.
Thái Nguyên không cùng trường với chúng tôi. Nghe nói cạnh tôi có thêm người giám sát, hắn tỏ vẻ thương hại. Có điều, hắn thương hại Ngân Hách, người giám sát của tôi. Những người chung quanh tôi sao lại như thế. Tôi đã sống 19 năm vô ích?
“không khỏe à?”
“hả? Không có, vẫn khỏe.”
Tú Nhi lại chọc giận tôi…
“đau chết cũng đáng, chịu cực hình hai ngày liên tục.”
“Tú Nhi!”
Tôi trừng mắt, Tú Nhi dẩu môi. Tú Nhi à! Chỉ có trẻ con làm thế mới là nũng nịu đáng yêu, cậu làm thế quả thật giống như đang nói: “kéo miệng tôi đi.”
Tôi nằm nhoài trên bàn. Ngân Hách có lạc đường không nhỉ? Hay là đến trường rồi?
May mà hôm qua về nhà trễ, nên mới không chạm mặt Ngân Hách. Sáng hôm nay, tôi đi học sớm như bình thường, bởi vì, nếu lọt vào tay bố thì rắc rối to. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải sống cuộc sống bị giám sát.
Tôi muốn biết Ngân Hách rốt cuộc có đến trường không, thế là, ra ngoài thăm dò tình hình. Thánh thần ơi! Tôi hy vọng biết bao, khi mở cửa hưans sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Trời ạ…
Cạch!
“trò Hạ Ngân Hách, ở trường cũ thành tích học tập rất xuất sắc.”
Vừa mở cửa là nhìn tấy hắn. Ông trời ơi! Rốt cuộc là sao? Không chỉ để tôi nhìn thấy hắn, lại thêm thấy thầy giáo đang khen ngợi hắn! Xem ra tên này không tệ, đến trường sớm thế, lại không bị lạc đường. Tôi nhìn sững Ngân Hách.
“a, đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
Tôi được thầy giáo chào đón nồng nhiệt, đến đứng cạnh Ngân Hách. Cậu ta làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Thầy nhìn tôi và Ngân Hách , nói: “nghe nói hai em là chị em họ, nhưng không giống nhau chút nào.”
“cho nên, em cảm thấy may mắn vô cùng.”
Ngân Hách trả lời thế đấy! Tên vô lại này. Có đem bắn tôi, tôi cũng hận hắn.
“Huệ Bân may thật, có thể học cùng trường với em họ.”
“dạ phải…cái gì?”
Tôi chưa kịp hỏi lại, thầy đã nhìn hắn: “Ngân Hách, em học lớp 4 khối 11.”
*******
Ô, sao có thể như thế được. Người “hiền lành, yếu đuối” như tôi lại bị hắn đùa giỡn? Hắn không phải học lớp 4 khối 12 mà là lướp 4 khối 11. Hóa ra hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi.
“ưm…”
Rắc!
“Huệ Bân. Có việc gì không vui à? Sao lại làm hư bút chì?”
“hả? À, không có, ruột bút chì không biết sao bấm không ra.”
May là sáng nay, hắn học 3 tiết liền. Lúc thầy cô giảng bài, tôi không nghe lọt chữ nào cả, lại thêm cây bút chì cũng bị hư. Tôi đưa ra một quyết định trọng đại: trốn học! Tuy nếu không may gặp phải giám thị thì tôi chế chắc, nhưng với tâm trạng như thế này, tôi quả thật không thể kiên trì đến hết tiết học thứ 8.
Xong tiết thứ 3, tôi xách cặp đi tìm thầy chủ nhiệm. Thật không may.
“thầy chủ nhiệm của em ra ngoài rồi.”
Hết cách, tôi đành phải mang cặp đi xuống lầu. Tôi căm giận nhìn bức tường. Nữ sinh bình thường không trèo qua được. Nhưng đừng quên, tôi có phải nữ sinh bình thường đâu.
Tôi dũng cảm bước ra. Để leo lên, tôi với hai tay lên tường, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi rung.
“chết tiệt…”
Lấy ra xem, tin nhắn của “số máy cá nhân”. Tôi mở nội dung.
“nhìn lên trên. Ngân Hách”
Tôi lạnh cả sống lưng, từ từ ngẩn đẩu lên nhìn. Hắn đang đứng bên cửa sổ hành lang, chăm chú quan sát nhất cử nhất đông của tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên gián điệp bị phát hiên. Lạy trời, sao lại đáng sợ đến thế?!
Tôi muốn hét to lên, nhưng sợ thầy giáo phát hiện, im lặng và quyết định gửi tin nhắn thật cay độc cho hắn. Nhưng vì số máy của hắn không nhận. Lúc tôi định mở miệng nói gì đó với hắn thì hắn đã nói trước:
“đi lên!”
“này! Sao cậu biết?”
“không có cặp cậu trong lớp”
“đồ chết tiệt.” Tôi nói thầm trong miệng, đứng ngẩn ra nhìn điện thoại một hồi lâu, Sau đó, đóng nó lại vì không có cách nào cả.
Dù sao, tôi cũng là đến chỗ bố mà?
Tôi kiên quyết với tay lên tường. Quên chưa nói với các bạn là, tôi đang mặt váy. Chính lúc đang tôi leo lên, phía sau có tiếng.
“người đang leo tường là em à!”
Giọng nói này nghe rất quen, không cần quay đầu lại cũng đoán ra được, chính là thầy hiệu phó, nổi tiếng khắp trường, có biệt danh là “cẩu”.
Tôi quay người lại, đứng đối mặt với thầy, Ngân Hách đứng trên kia nhìn xuống. Trong tình hình khẩn cấp này, tôi lại nghĩ: nếu như bị mắng ở chỗ không có mặt Ngân Hách thì hay quá.
“ồ! Lớp 12 à? Sắp bắt đầu tiết 4 rồi,học sinh lớp 12 lại mang cặp? Không thể tha thứ được! Khoan đã, em chẳng phải là Lý Huệ Bân sao? Tôi cứ tưởng em là học sinh ngoan. Ai ngờ lại muốn trèo tường à, chẳng ra thể thống gì!”
“em thật sự có chuyện gấp.”
“đi theo tôi!”
Tim như đang rỉ máu, nhưng tôi còn có thể làm được gì chứ?
Tôi đi theo “cẩu” hiệu phó đến hành lang và quy ở đó.
Theo tính cách của tôi, nhất định sẽ gào lên.
“có nhiều cách phạt như vậy, sao lại cứ bắt em quỳ trên hành lang lạnh lẽo này. Em không cảm thấy hành vi này là phạm lỗi, trái lại, việc làm này của thầy là chà đạp lên lòng tự trọng của em”. Nếu là bình thường, tôi sẽ lớn tiếng phản khản lại như thế, sự việc sẽ truyền đến tai bố. Nếu bố biết, cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây.
“viết kiểm điểm vào đây!”
Tờ giấy vừa trắng, vừa rộng đặt trước mặt tôi không phải khổ A4 mà là B4. Theo tôi thấy, một con ngựa hoàn toàn có thể chạy được trên đó. Tôi cố gắng đè nén cơn giận, không ngờ dường như có ai đang đứng trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên, ra là Ngân Hách đẹp trai.
“là cậu mách thầy phải không?”
“căn bản không phải, tôi đang chuẩn bị”
“chuẩn bị gì?”
“chuẩn bị nhắn tin cho chủ tịch”
“đều tại cậu việc mới không thuận lợi. Nếu cậu không nhắn tin cho tôi, tôi đã có đủ thời gian rồi! Tóm lại, tôi bị “cẩu” hiệu phó bắt tại trận rồi, không cần báo với bố tôi đâu. Hử?”
“ưm. Tất nhiên không phải báo cáo.”
“này. Tên nhóc kia!”
“tớ chỉ nói với chủ tich chuyện cậu định trèo tường, kết quả gặp phải “cẩu” hiệu phó, thế là, phải ngồi chơi ở hành lang và viết kiểm điểm trên giấy B4”
“đồ…”
Tôi sắp văng tục, nhưng kịp thời nhịn. Ôi, bố! Lẽ ra bố phải là chỗ dựa cho con, sao lại trở thành người cản trở đường tiến của con.
“ưm… cũng không phải không có cách.” Hắn nở nụ cười nham hiểm.
“sao? Tôi phải làm sao thì cậu mới không nói với bố tôi?”
Ngân Hách nhìn tôi. Với khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút nham hiểm, hắn nói một câu chẳng khác “nằm mơ giữa ban ngày” : “cậu cầm cặp của tớ, nếu về nhà trước chín giờ rưỡi thì tớ sẽ giữ bí mât.”
*******
“Lấy máy may khâu miệng cậu lại được không?”
“không chịu thì thôi”
“không!”
Trong từ điển sống của tôi không có từ thấp kém này. Từ nhỏ, tôi có niềm tin rất mãnh liệt, lại ganh đua hiếu thắng hơn cả con trai, để trở nên mạnh mẽ hơn, tôi đã cố gắng không biết mệt mỏi. Cho nên, trong 19 năm qua, người duy nhất trị được tôi, không ai ngoài bố. Trong cuộc đời hy hoàng của con người, việc lặt vặt này có đáng là gì.
“rốt cuộc có cầm không? Tối, giờ tự học kết thúclúc 9 giờ, thế thì trước 9 giờ 10 phút đứng đợi tôi ở cổng trường.”
“này, khoan đã. Cậu chẳng phải bảo tớ về nhà trước 9 hiờ rưỡi sao?vậy thời gian tôi về đến nhà chỉ có 20 phút?”
“không chịu à?”
Chuyện quỳ gối trước phòng giáo vụ đã đủ làm tôi buồn bực rồi. Nhưng… tên này không học tiết thứ 4 hay sao? Sao cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi! Chuông vào lớp reo rồi mà! Tôi cũng có lòng tự trọng, trong 20 phút làm sao có thể về tới nhà? A? Không thể, tuyệt đối không thể…
“phù, phù... Phù…”
“cũng nhanh thật.”
“mấy phút?”
“29 phut.”
Cuối cùng, vì sợ bố, tôi chạy băng băng về nhà trong 20 phút. Quãng đường này bình thường phải đi mất 40 phút đấy! Đây là lần đầu tiên trong 19 năm qua, tôi chạy nhanh như bay. Tôi mệt quá, ngồi bệt xuống nền nhà…
“đồ khốn khiếp, bàn chân tôi sắp cháy rồi.” Tôi lầm bầm trong miệng, mắt nhìn chằm chằm cái tên đang đi vào bếp. Loại người này lúc bái kiến thần thánh, chắc cũng sẽ đùa giỡn tới sáng, tôi hoàn toàn tin tưởng điều này. Tôi vừa thở dốc, vừa cởi giày. Ngân Hách đột nhiên đưa cho tôi cái gì đó.
“gì thế?”
“uống nước đi. Tớ thấy cậu thở không ra hơi nữa.”
“ừ…”
Hắn cũng có chút lương tâm? Nhưng vừa cầm ly nước hắn đưa, tôi trố mắt nhìn: “tên khốn kiếp này!”
“để cậu uống từ từ.”
“này, nước nóng vậy bảo tôi làm sao uống!”
“từ từ vừa thổi vừa uống, uống nước lạnh bị sặc thì sao.”
Tôi thà bị sặc chết vì uống nước lạnh, còn hơn nổi giận đến nỗi sinh bệnh vì vừa thổi, vừa uống nước nóng. Nhưng vẫn cầm ly nước hắn đưa và thôi phù hù, bởi vì, quả thật không còn sức để đi vào bếp.
Rồi tôi hỏi: “phải rồi. Trong cặp cậu có gì thế? Trọng lượng đó tuyệt đối không phỉa trọng lượng cặp sách mà người mang.”
“một hộp bút chì.”
“ừ, phù phù… bút chì? Phù phù… một hộp?”
“một cái muỗng, một đôi đũa.”
“một đôi đũa, một cái muỗng? Phù phù…” sau đó, chính là lúc tôi muốn uống một hơi nước mà khó khăn lắm mới thổi nguội được.
“… hai quả tạ tay.”
“phù! Này! Cặp vở mà bỏ tạ làm gì! Tạ đó phải 4 kg không?”
“không, 5 kg.”
“hả! Hai quả tạ 5 kg? Tôi cứ thắc măcsao nặng thế?”
Lúc tôi định tuôn ra sự bất mãn của mình nữa thì cửa mở, hóa ra là bố về.
“bố! Bố về sớm vậy?”
“ừ. Con ở đó làm gì thế?”
“bố! Con có chuyện muốn nói với bố. Thật ra là…”
Đột nhiên máu dồn xuống hai nắm tay tôi! Tôi đứng dậy, bất chấp mình đã hao tổn sức lực mang hai quả tạ 5 kg chạy quãng đường dai. Tôi noí bố đợi một lát để tôi lên lầu thay quần áo rồi trở xuống.
Bố đang trò chuyện với Ngân Hách. Hắn không còn vẻ mặt lạnh lùng như khi đối mặt với tôi và cả nụ cười sảo trá thích hành hạ tôi cũng biến mất. Bây giờ trên mặt hắn chỉ có hai chữ “dịu dàng”. Các bạn mà nhìn thấy tên xảo trá này cũng nghĩ như tôi.
“bố!”
“gì thế?”
Tôi ngồi xuống ghế.để kìm nén cơn giận đang sôi sùng sục, tôi đã đến thầm hơn 10 lần chữ “nhịn”, sau đó, điềm đạm nói: “bố, cái tên… không, hóa ra Ngân Hách nhỏ hơn con một tuổi. Là em con.”
“tất nhiên, thế thì sao?”
“bố, bất luận thế nào, bố cũng không thể đem sự an toàn của con gái mình giao cho tên nhóc nhỏ tuổi hơn con chứ?thật ra, bảo vệ chỉ là bề ngoài, cho dù là giám sát đi, bố sao có thể tên nhóc nhỏ hơn con làm người giám sát chứ?”
“tìm người cỡ tuổi con thì cũng đang học lớp 12, cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp, cho nên không dễ gì tìm được. Tìm người lớn tuổi hơn con thì là sinh viên, sinh viên thì người giả tạo quá nhiều, phirnf phức lắm. Cho nên, bố quyết định chọn cậu ấy. Con có chỗ nào không vứa ý?”
“nói thế nào cũng được, lại giao con cho tên nhóc nhỏ hơn 1 tuổi ! Bố có biết hắn hành hạ con thế nào không trong đầu hắn toàn là những biện pháp xấu xa. Thật đó. Trước khi đến trường con, hắn chẳng nói tiếng nào chuyện hắn nhỏ hơn con 1 tuổi. Hắn giấu nhẹm đi, thật là người đáng sợ!”
Ngân Hách ngồi im nghe, không nói tiếng nào. Không, thật ra là không để ý, không quan tâm đến. Tôi hận không thể huơ mái chèo, đánh hắn rơi xuống nước.
Bố chậm rãi uống hớp trà, nói: “đó chẳng phải là đương nhiên sao? Muốn bảo vệ con, nếu không bình tĩnh, không can đảm, không có thực lực thì được sao?”
Đúng, nói thế nào cũng là bảo vệ, hắn nên có sự bình tĩnh và khả năng áp chế được tôi. Chỉ có điều, tôi không muốn ở cạnh một người giống như kẻ thù không đội trời chung một giây một phút nào!
“bố! Cứ xem như… cứ xem như… a! Phải rồi! Tìm bạn nữ thì được rồi! Giống như Tú Nhi vậy, học cùng lớp, lại có thể làm bạn con. Bố tìm bạn nữ bằng tuổi con thì tốt quá! Con là con gái mà, bố không thấy quá đáng sao! Hắn cúng ở lầu 1 với con, lại là con trai. Bố, lẽ nào bố không lo lắng cho đứa con gái yếu đuối của bố chút nào ?”
“ồ…”
Bố “ồ” lên một tiếng, sau đó nhìn tôi, bìh thản đáp: “không lo, không lo chút nào.”
Tôi nghe lùng bùng lỗ tai.
Hóa ra, tôi đây chính là đứa con bị bỏ rơi trong truyền thuyết. Đem một tên con trai lạ hoắc đến ở chung tầng, bảo ở cùng giống như sống chung nhà bình thường, sau đó, nói không lo lắng chút nào?
“bố…”
“lên lầu đi. Bố không nghĩ sẽ đổi người khác. Nghe con nói như thế, ngược lại, bố cảm thấy tính cách anh ta, thật thẳng thắn. Trong 7 tháng, bố sẽ không đổi người khác, cho nên con hãy tập trung vào việc học đi, chăm chỉ học hành.”
Nghe giọng bố cương quyết như thế, tôi biết mình không còn hy vọng gì nữa, ngơ ngác nhìn theo bố đang đi vào vòng sách. Tôi dựa vào ghế mà trái tim như sắp vỡ vụn, rồi nhìn Ngân Hách chằm chằm.
Tên xấu xa, tôi hận không tìm được những lời khó nghe nhất trên đời để chửi hắn, vì thế, đành phải thể hiện tâm trạng đó qua ánh mắt. Không ngờ, Ngân Hách nhìn lại tôi bằng ánh mắt hung dữ, nói: “thứ con gái như cậu, tôi cảm thấy không có gì đáng để lo lắng cả.”
Chương 5: Phản CôngViệc đến nước này, không còn cách nào nữa, tôi đành phải tự mình ra tay thôi. Đích thân tôi phải ra ray, để hắn thấy khó mà rút lui và chịu khuất phục tôi.
Hắn lại nói ra những lời ngang ngược như thế! Còn tỏ ra thản nhiên, thật khiến người ta không thích chút nào… cũng không phải. Khuôn mặt, giọng nói, dáng cao thật hợp ý tôi. Nhìn bề ngoài mà nói, hắn cao lớn, khoẻ mạnh như thế, người làm chủ như tôi cũng phải nở mày nở mặt. Chỉ có điều, hễ nghĩ đến đó chỉ là hư danh, tôi lại nổi da gà khắp người.
Cạch.
“Ăn trái cây không?”
“Ngay cả phép lịch sự tối thiểu là khi vào phòng con gái phải gõ cửa mà cũng không biết à? Sau này, khi vào phòng con gái phải gõ cửa.”
“Sao? Thế không ăn trái cây à?”
Thay đổi chủ đề… cao thủ.
“Tôi ra ngay! Cậu đi ra cho tôi!”
“Không học lại giả vờ ngồi vào bàn làm gì chứ?”
“Thế cậu giả vờ thử xem?”
“Tôi giả vờ làm gì?”
Hắn hỏi lại như thế, tôi không biết trả lời thế nào. Đừng nghĩ tôi như thế, chỉ cần ra khỏi khuôn viên trường, tôi là nữ hiệp không sợ trời, không sợ đất! Không ngờ lại gặp phải tình cảnh này…
Tôi ngồi trong phòng khách ăn trái cây. Đã hơn 11 giờ khuya ròi, bên ngoài trời tối đen, nhứng ngôi sao đang nhấp nháy, chúng nhiều giống như ai đó vừa đập vỡ vụn tấm kiến ra.
“Đẹp quá!”
“Cái gì?”
“Ngôi sao.”
“…”
“A! tôi phải đi tập thể dục đây.” Tôi ăn xong trái cây, đứng dậy, hắn nhìn tôi chằm chằm.
“Đi đến phòng trong cùng phải không?”
“Ừ, sao?”
“Những máy tập trong đó đều là cậu sử dụng phải không?”
“Tất nhiên.”
“Nhìn vóc dáng cậu không giống người hay tập thể lực nhỉ?”
“Phỉa đó. Tôi tập thế nào cũng không biểu hiện ra ngoài. Nói thế nào thì cơ thể con trai và con gái cũng không giống nhau mà.”
“Cậu có vẻ thích tập thể dục nhỉ?”
“Ban đầu ép buộc mình tập, sau đó thì thích tập.”
“Ép buộc à?” Hắn dực vào ghế hỏi tôi.
“Ừ, tập thể dục là một trong những nỗ lực để tôi trở nên khoẻ mạnh.”
“Khoẻ mạnh để làm gì?”
“Bảo vệ mình, bảo vệ bố, bảo vệ những người tôi yêu thương.”
Tôi cũng không ngờ người mẹ mà tôi yêu thương lại mất đi như thế, tôi phải trả thù những kẻ đã giết mẹ!
Hắn đứng dậu, đi thẳng đến phòng tập và mở cửa.
“Chẳng trách, lúc cậu đánh nhau với ba tên côn đồ đó, tôi cảm thấy có gì đó không giống…”
“…”
“Xem ra vấn đề đó không đơn giản.”
“…”
“Có học môn võ nào không?”
“Qua loa! Từng học nhu đạo, kiếm đạo cũng học qua.”
“Hoá ra là thế.”
Cứ như Ngân Háchvô tình hỏi vài cẩuôì nhìn các dụng cụ trong phìng một lượt, ra vẻ như không quan tâm. Nhưng tôi cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt hắn. nhìn ánh mắt của hắn… Tên nhóc này, lẽ nào hắn muốn lấymột cái trong số những dụng cụ này?
Tôi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Này nhóc, muốn tập dụng cụ nào thì vào tập đi.”
Tôi chỉ hơn 10 dụng cụ đặt trong phòng: nào là máy chạy bộ, tạ tay, tạ nâng… Không ngờ , Ngân Háchtừ từ quay qua nói với tôi:
“Tôi không thích đổ mồ hôi.”
“Nàu,nhìn thân cậu như thếlàm sao bảo vệ được tôi? Sau này đừng lượn qua lượn lại trước mặt, nếu cản trở việc của tôi thì cậu chết chắc!”
Tôi nắm chặt nắm đấm để cho hắn tháy, không ngờ Ngân Háchchẳng để ý gì đến. Tên này rốt cuộc hắn có gì chứ, sao cứng đầu vậy? A, bố tôi là chỗ dựa của hắn mà.
Tôi vào phòng, đứng lên máy chạy bộ.
“Cậu tập không?”
“Tôi đã nói không thích đổ mồ hôi mà.”
“Ừ, phải.”
“Góp ý với cậu nên vận động não trước.”
“Đủ trình độ rồi!”
“Bây giừo mà đã thế này, không tưởng tượng được cậu lúc 60 tuổi trơ trẽn thế nào.”
“Cậu muốn kiếm chuyện phải không?”
“Kiếm chuyện gì chứ?”
“Này, cậu định khi nào mới gọi tôi là chị?”
Ngân Háchnhìn mặt tôi, vẻ mặt cứ như giẫm phải phân chó vậy.
Tôi vừa bước chầm chậm trên máy chạy bộ, vừa nhìn hắn: “Sao thế? Thế cậu không định gọi tôi là chị à? Không ra thể thống gì! Gọi tôi là chị đi, tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy, cậu biết tôi đã ăn bao nhiêu chén cơm không?”
“Bao nhiêu?” Hắn đột nhiên hỏi lại như thế làm tôi luống cuống. Ngân Háchnhìn điệu bộ của tôi, lắc đầu nói: “Tôi tuyệt đối không gọi tên ngốc bằng chị.”
*******
“Có chuyện gì không vui thế? Hả?”
“Hả? không có.”
Tuy miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt của tôi vui như trúng số độc đắc vậy. Bạn hỏi tôi tại sao ư? Bởi vì tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoàn hảo đến mức bắt hắn phải “giơ tay đầu hàng.”
Ha ha ha… Kế hoạch này sẽ làm Ngân Háchphải nộp đơn từ h***** thôi! Đừng trách tôi đưa ra hạ sách này. Thứ 6, tan học sớm, đó là ngày ta đày đoạ ngươi! Làm ngươi sức tàn lực kiệt, hành hạ người đến chết! Còn phải đi dạo phố, mua sắm nữa, việc mà đàn ông đau đầu nhất. dạo vài tiếng đồng hồ, bảo hắn theo sau sách đồ cho tôi! Thực ra, tôi cũng không thích thúi gì.
“Mấy ngày nay, cậu có gì đó là lạ?”
Tôi thong thả trả lời Tú Nhi: “Có gì đâu, tớ vẫn thế.”
“Con bé này hình như trở nên lãng mạn rồi thì phải.”
“Vốn dĩ như thế mà.”
“Mấy ngày nữa thi, cậu biết chưa?”
“Hả? Thật không?”
Tú Nhi nhìn tôi một lúc: “Thay đổi rồi, thay đổi rồi. mấy ngày nay, cậu kì lạ thế? Cậu đã nói là thi vào đại học mà. Con bé này, sao lại trở thành cái xác không hồn thế?”
“Đều tại hắn.”
“Tên đó hả?”
“Không có… Thầy chủ nhiệm sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ phải về gấp.”
“À! Huệ Bân rảnh cùng tớ vào nội thành chơi.”
“Tớ bận lắm.”
“Sao hả? mấy ngày nay, cậu không gọi điện thoại cũng không nhắn tin. Tớ nghe nói mấy hôm trứơc, cậu còn xoa tin nhắn của Thái Nguyên phải không?”
“Ừ…”
“Thật quá đáng!” Tú Nhi nổi giận.
Tôi vỗ vai nó: “Nếu bực bội thế, ngày mai, cậu với Thái Nguyên đến công viên Tỉ Xuyết Lan Đặc đi.”
“Tỉ Xuyết Lan Đặc?”
“Ừ, tớ bao!”
“Coa chuyện gì vui à?”
Tú Nhi mở to mắt hỏi tôi, nhưng quả thật tôi không biết làm sao trả lời. tôi không thể nói nguyên nhân là vì tên Ngân Háchchết tiệt đó.
Cho dù là Tú Nhi , cũng không thể nói nguyên nhân này với nó. Nếu nói cho Tú Nhi biết, nó nhất định bảo tôi giới thiệu Ngân Háchcho nó, cho nên, tôi quyết không để lộ ra. Tất nhên, tôi cũng giữ bí mật với Thái Nguyên. dù sao, ở trường, Ngân Háchcũng phải giả vờ như không biết tôi.
Thầy chủ nhiệm tổng kết nội dung bài hôm nay rồi cho tan học. Tôi bay ra khỏi lớp nhanh như viên đạn và chạy đến cổng trường tìm hắn. Nhưng sao không thấy tên khốn đó nhỉ? Không, chỗ mà đáng lẽ là hắn đứng đợi tôi thì lại là chú tài xế đang đứng đợi.
“Chú, chuyện gì thế? Tên đó đâu rồi?”
“Tiểu thư, lên xe trước đi.”
“Có chuyện gì? Sao hắn không đến?”
“Hình như cô không xem tin nhắn. Hôm nay chủ tịch mời cơm tiểu thư và cậu Ngân Háchăn cơm tối, cho nên dặn cô cậu rồi.”
Tôi nghe chú tài xế nói rồi đặt tay lên trán. Hắn may mắn thật!
*******
“Bố, có việc gì thế? Sao lại kêu con đi ăn tối ở đây?”
Thoáng nhìn là một nhà hàng sang trọng, sao bố lại gọi chúng tôi đến đây? Điều đáng giận là bố lại đưa hắn đến nhà hàng lộng lẫy như được xây bằng vàng này. Tôi nhíu mày.
Không nhíu mày mới lạ! kế hoạch hoàn hảo mà mới nghĩ ra đã bị tin nhắn của bố phá hỏng. Nó tan tành giống như người cá biến thành giọt nước tan vào đại dương vậy, mất biệt tăm. Đâu chỉ là cười cui, mà ngay cả cười gượng gạo cũng không nổi.
Một anh chàng phục vụ đẹp trai nhẹ nhàng kéo ghế mời tôi, sao tôi lại được ưu đãi như thế? Sau sự ân cần của người phục vụ, tôi ngồi đói diên với Ngân Hách.
“Thêm một người trong nhà nữa mới đến, sao lại vội vàng thế?” Bố nói.
“Ai là người nhà? Còn nữa, nếu là họp mặt gia đình thì ăn ở nhà cũng không được sao?”
“Sao con bực bội dữ vậy?”
“Con không bực gì cả, con đói rồi, mau ăn cơm đi.”
Tôi tiếc ánh mắt dịu dàng, xinh đẹp của mình, không thèm nhìn Ngân Hách. lại còn cộc cằn kết thúc cuộc trò chuyện với bố. bố dường như còn muốn nói tiếp, nhưng có lẽ, ông cảm thấy không thể phá hỏng buổi họp mặt nên không tính toán với con gái yêu quí. Bố nhìn Ngân Hách, hỏi:
“Ở trường Huệ Bân thế nào?”
“Có thể nói là tốt.”
“Đánh giá của nhà trường thì sao?”
“Đều nói là học sinh ngoan, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nghe nói thỉnh thoảng không tham gia giờ tự học buổi tối.”
“Hử…”
Không học giờ tự học? Một tháng, tôi không trốn quá hai lần. Sao cậu lại báo cáo như thế?
“Thành tích học chú đều biết, còn về bạn bè thì sao?”
“Thật ngại quá, về phương diện này cháu chưa kịp.”
“Ừ, được rồi. chú chọn món rồi, một chú nữa sẽ mang lên.”
“Món của con cũng gọi rồi à? Con không có ở đây sao bố tự ý quyết định?”
Tôi hỏi lại một cách bực dọc, nhưng bố không để ý đến, chỉ đơn giản gật đầu. bố dường như rất tin tưởng hắn. nếu không thì một chủ tịch tính toán kĩ lưỡng, việc gì cũng muốn có lợi,tỉ mỉ chu đáo như bố sao lại quan tâm và thân thiết với Ngân Háchnhư thế.
Đáng giận nhất là bố lại nói Ngân Háchlà người nhà? Tôi một lòng muốn hắn giơ tay đầu hàng, tự đưa đơn từ chức, nhưng bố lại đón “thành viên mới” trong gia đình nhanh như vậy?
“Bố, ngày mai con ra ngoài chơi.”
“Đi đâu?”
“Bố yên tâm, con sẽ dẫn hắn theo.”
“Bố hỏi con đi đâu?”
“Công viên Tỉ Xuyết Lan Đặc. Con đã hẹn với Tú Nhi, Thái Nguyên cùng đi, cho nên bố không cần lo. Con xin phép.”
Tôi tức giận trả lời một câu rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh. Rửa tay xong, tôi nhìn mình trong gương. Hai má tôi phồng lên, chuông cảnh báo trên mặt đang reo inh ỏi, như đang hiện lên dòng chữ: “Đừng chạm vào tôi, chạm vào sẽ nổ tung.”
Mấy khi tôi mới có dịp ăn cơm ngoài với bố, không ngờ lại có tên đáng ghét này đi cùng. Chỉ điều này thôi đã đủ làm tôi nổi giận, vậy mà buổi tiệc này lại đặc biệt tổ chức vì hắn?! Đối với tôi, việc này không thể chấp nhận được, cũng không muốn chấp nhận.
Khó khăn lắm, tôi mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng và kiềm chế được hai gò má sắp nổ tung. Tôi mở cửa phòng ăn mà bố và Ngân Háchđang ngồi.
“Bố tôi đi đâu tồi?”
“Ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
“Thế cậu đang làm gì thế?”
“Ăn cơm.”
Hắn kiên quyết không rời khỏi chỗ của mình mà cắm cúi ăn, thật là dở khóc, dở cười. tôi nhìn Ngân Háchnói: “Vốn dĩ đã xấu rồi, lại com làm bộ mặt như thế, tôi ăn không nổi nữa.”
Ngân Háchnói lại: “Cậu có thể la to như vậy, xem ra không ăn cơm một tần cũng không sao.”
“Ngươi… thật là…Ta nhất định sẽ đuổi ngươi đi!”
Ngân Háchngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cứ tưởng hắn sẽ như lúc bình thường, không đếm xỉa gì đến. không ngờ hắn ngừng lại. lúc này, tôi đột nhiên thấy hồi hộp. Ngân Háchnhìn tôi chằm chằm, nói: “Ngoài tôi ra, cậu còn muốn hy sinh ai nữa à?”
“Này! Thấy cách ngươi nói chuyện như thế, cũng không thể không đánh ngươi! Ngươi muốn chết phải không?”
“Không thể đánh tôi, làm sao để tôi chết?”
“A! Làm thế nào, tên này thật là xui xẻo.”
Tôi chỉ mất lí trí duy nhất là lúc nói chuyện với tên đáng chết này. Chưa kịp ngồi xuống ghế tôi đã đứng dậy. “Tôi đi đây”
“Sao thế?”
“Dùng cơm với cậu tôi không tiêu hoá nổi! gọi mấy người bạn đi chơi tôi sẽ về sớm.”
Nói rồi, tôi định nghênh ngang bước đi. Không ngờ, hắn nắm chặt cổ tay tôi.
“Làm gì thế? Bỏ tay tôi ra!”
“Ngồi xuống ăn cơm.”
“Tại sao? Tôi chẳng phải đã nói ăn với cậu tôi ăn không vào sao?”
“Cậu biết rõ, cậu đi tôi cũng phải đi. Tôi muốn ăn cơm cho nên cậu phải ngồi yên ở đây.”
“Cậu đang nói gì? Cậu ăn, tôi phải ngồi đây đợi cậu? con chủ thuê cậu là tôi! Nếu cậu muốn hoàn thành trách nhiệm của mình mà không có sai sót gì, thì nên làm những gì tôi bảo phải không? Phải kkhông?”
La hét cả ngày trời, Ngân Hách vẫn chậm rãi ăn cơm. Tôi vừa nhúc nhích, hắn đã lấy cánh tay chắn ngang eo tôi. Nếu là đứa con gái khác thì chắc chắn sẽ hét toán lên, nhất định sẽ phản ứng như thế. Nhưng còn tôi, tôi chỉ trừng mắt nổi giận với hắn.
“Tay cậu đang đặt ở đâu đó?”
“Eo cậu nhỏ hơn tôi tưởng tượng đấy.”
“Đây chẳng phải là tất nhiên sao? Không nên nói chuyện này. Tại sao mỗi lúc nói chuyện với cậu, tôi luôn để mình bị chi phối?”
“Đó là vì não cậu có vấn đề, nói đơn giản là đồ ngốc.”
“Cậu đang nói gì thế! Tóm lại là mau bỏ tay ra! Bây giờ thân thể tôi rất muốn đi ra khỏi nhà hàng này!”
“Tôi ăn xong sẽ đưa cậu đi chơi. Vì vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi.”
Hoang đường…Nhảm nhí…Nhảm nhí!
“Ai nói muốn đi chơi với cậu? Không được, tôi đi cậu cũng đi. Nếu không thì, cậu mua chút rượu cho tôi đi? Như thế bản cô nương có thể suy nghĩ lại,thế nào?”
Tôi chưa nói xong, hắn đã đứng dậy. “Tôi ăn xong rồi.”
“Hừ…phiền chết được.”
“Có gì mà phiền?”
“Tôi bực muốn chết đi được, sao đáng ghét thế, phiền thế?”
Thật ra, cũng không có chuyện gì to tát cả, mà vì Ngân Hách nên tôi không vui, nổi giận đến tận mây xanh.
“Tôi ăn xong rồi. Bây giờ đưa cậu đi chơi, cậu muốn chơi gì?”
“Rượu.”
“Sâm panh à?”
“Rượu!”
“Không, coca.”
“Hả? Được, biết rồi. rượu và đánh nhau, hai thứ này tôi sẽ tạm thời không đụng đến trong 7 tháng. Tôi thấy cậu cũng có trách nhiệm với công việc của mình, tôi sẽ nể mặt cậu một chút… ưm, chơi gì nhỉ? Rốt cuộc chơi gì nhỉ? Game? Karaoke? Hay vào thành phố đi dạo?”
Tôi suy nghĩ một hồi. cửa phòng mở, chú tài xế vừa nhìn thấy chúng tôi đã giật thót mình. Là vì chỉ có hai người nên làm người ta giật mình sao? Hả? sao lại giật mình?
Chú tài xế cười nói: “Xem ra thời gian này, hai người nảy sinh tình cảm rồi? hai người xem ra rất thân thiết, tốt quá!”
“Chú nói gì thế? Này!”
Không biết từ lúc nào, hắn khoác cái tay dài như tay vượn lên vai tôi. Hai vai tôi sao bỗng nhiên nặng quá chừng.
Ngân Hách nói: “Không cảm thấy gì sao? Vậy mà còn nói là võ lâm cao thủ. Sao cậu lại phản ứng chậm chạp thế nhỉ? Nếu như bị đâm một dao ở đâu đó, chắc có thể mang cả con dao đó đi về nhà.”
“Cậu nói gì?”
Tôi đang muốn chẻ hắn làm tư. Chú tài xế đột nhiên nói một câu: “Tình cảm chính là được nuôi dưỡng như thế.”
“Phải đó, nuôi dưỡng tình cảm với cô ấy mới có thể chịu đựng nổi.” hắn lại còn làm ra vẻ ta đây.
Tôi nắm chặt hai nắm tay, hạ quyết tâm:
có phải liều mạng cũng phải đuổi hắn ra khỏi cửa. Cả người Ngân Hách ướt sũng nhưng vẫn kiêng nhẫn đứng đợi. Hồi lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng đón được xe. Vừa ngồi lên xe, tôi cởi áo khoác Ngân Hách để lên đùi anh ta, Ngân Hách không nói gì.
Thật ra, biểu hiện của anh ta làm tôi kinh ngạc. Tôi cho rằng nếu tôi có lạnh run , anh ta cũng sẽ vứt tôi vào tủ lạnh mà bỏ đi. Thật không ngờ, lại có tinh thần trách nhiệm như vậy. Tôi có hơi động lòng, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không thể tha thứ.
Về đến nhà, tôi tắm rửa, thay quần áo. Quần áo khô ráo mềm mại làm tâm trạng tôi đỡ hơn nhiều.
Không hiện số điện thoại gọi đến à? Chỉ có thể là Thái Nguyên đại nhân vừa đẹp trai, vừa vĩ đại, vừa tàn nhẫn của Huệ Bân nhếch nhác này thôi.
Dù sao, Thái Nguyên cũng không phải học cùng trường. Tú Nhi, Thái Nguyên và tôi, ba đứa là thanh mai trúc mã. Cho nên, về tính nết tôi, họ rõ như lòng bàn tay, tôi cũng không bận tâm nhiều. Thái Nguyên cũng biết, một khi tôi nổi giận thì sẽ trở thành như thế nào.
Lúc đầu, những lời Thái Nguyên nói, tôi nghe bên tai này thì lọt qua tai kia bay đi mất. Nhưng vừa nghe thấy “Đơn Nhất Phái”, tôi lập tức vểnh tai lên.
“Tớ nhờ chú điều tra tên cầm đầu và tổ chức Đơn Nhất Phái. Tớ luôn cảm thấy không có liên quan gì với mẹ cậu.”
Về bọn côn đồ giết mẹ, tôi chỉ nhớ một điểm. Đó là hình xăm cây thánh giá trên cánh tay, chỉ nhớ điểm này.
“Tổ chức Đơn Nhất Phái cũng có hình xăm thống nhất, nhưng không phải hình thánh giá như cậu nói mà là hình chữ X.”
“Đừng nên thất vọng, tớ sẽ điều tra lại. Tuy tớ là Thái Nguyên vừa đẹp trai, vừa vĩ đại, vừa tàn nhẫn không xứng đôi với cậu…”
“Lúc nói chuyện điện thoại với hạng người như cậu, những lời muốn nói với hạng người như cậu, những lời muốn nói với cậu chỉ có một câu: tiếc tiền điện thoại quá!”
“Này, nhưng mà… Cậu không thể từ bỏ à? Hôm qua, lúc về cùng tớ, Tú Nhi rất lo cho cậu. Nghe nói, mấy ngày gần đây cậu hay đi sinh sự ở khắp nơi nhiều hơn. Tớ biết, cậu là người con gái khoẻ nhất trong số những người tớ quen. Nhưng, tớ luôn cảm thấy cậu mạo hiểm quá.”
“Bỗng nhiên thức dậy, tớ phát hiện mình khóc. Mỗi lúc như thế, tớ muốn phát điên lên được. Thấy trong lòng buồn bực và tim mình đau buốt, tớ biết mình nằm mơ thấy mẹ.”
“cho nên không thể tha thứ , nỗi nhớ 10 năm nay đã kết thành mối hận trong tim tớ. Tớ biết không thể bỏ qua.”
“Huệ Bân… thôi được, tớ sao có thể thuyết phục được cậu. Tớ chỉ khuyên cậu đừng tổn hại mình, đừng tự đào mồ chôn mình.”
Thái Nguyên nói với giọng chầm.
“Cậu cũng là con gái, thái độ đừng cứng cỏi thế. Ưm… goi một tiếng anh Thái Nguyên, nũng nịu một chút…”
“Không biết cậu đánh mấy cái. Dù sao bị cậu đánh, tớ sẽ chết chắc. Cậu ngày nào cũng mang theo nắm đấm à? Thật là sao quả tạ!”
“Này, gác máy đi. Nói chuyện điện thoại một lúc với cậu như vậy, tớ cũng giận mình lắm rồi. Lần sau gặp.”
Chưa nghe tôi nói hết, hắn đã gác máy rồi.
Ngân Hách dựa vào cửa phòng tôi, tay bưng đĩa trái cây.
Trái với giọng điệu vội vàng của tôi, Ngân Hách vừa chậm rãi ăn trái cây, vừa cuối đầu nhìn tôi.
“Này! Tại sao chưa được cho phép,cậu lại dựa cửa phòng con gai nghe trộm người ta nói chuyện!”
Lửa giận ngút trời hoá ra là thế, cảm giác hàng vạn sợi tóc dựng đứng lên. Ôi, da đầu tôi…
Hắn đi đến phòng khách. Lúc tôi nhìn thấy dĩa trái cây mà hắn đang ăn, tôi suýt chửi thề. “Đồ…Hừ…trái cây đâu hết rồi? Trái cây của tôi? Cậu ăn hết?”
Ngân Hách lấy nĩa xăm vào miếng táo và nói với tôi thế này: “Xem ra rất ngon”. Tôi lại gần, giật cái nĩa. “được, tôi ăn, nhất định rất ngon.”
Tôi mỉm cười. Ngân Hách có lẽ vì bị tôi dành mất miếng ăn nên nổi giận, giọng nói chầm xuống: “Hoá ra cậu còn có cái nghề ăn trộm. Thế này mới là ăn trộm!”
Ngân Hách thò tay ra, giật lại cái nỉa.
“Này, tôi cũng ăn một mếng.” Tôi vừa nói vừa lao vào hắn, nhưng hắn giấu cánh tay dài ngoằn ra sau lưng. Tôi cách hắn cái bàn. Để dành lại cái nỉa, tôi không nản lòng. Lúc Ngân Hách đứng dậy tránh, tôi nhân cơ hội này, nắm kéo hắn. Kết quả, tôi trượt chân ngã xuống.
Cơn chóng mặt trôi qua, tôi mở mắt nhìn: người tóc đen có lông mi dài, có làn da trắng, có sống mũi thẳng này là ai?
“Trước mặt tôi, ở khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở là mặt của Ngân Hách. tôi lo chỉ cần tôi khẽ động dậy, môi sẽ chạm vào hắn, cho nên, không dám trả lời. Tôi vẫn ngơ ngác, cứng đơ.
“Lẽ nào chết cứng rồi?” tên này nhìn thấy vẻ mặt tôi rất khôi hài, liền toét miệng cười, sau đó, dang tay ôm chặt eo tôi.
Ngân Hách thấy phản ứng của tôi thì cười haha, vẫn ôm chặt tôi. Lúc này, lí trí tôi bắt đầu vùng dậy, để thoát ra, tôi cố hết sức. “Này…này, này…”
Tuyệt diệu, không đúng lúc chút nào! Dì lấy cái dĩa, đúng lúc gặp chúng tôi đang làm cảnh khó coi này. Dì nhìn thấy chúng tôi thì luống cuống quay đi…
Dì ngại ngùng vân vê tạp dề nói: “Thật ngại quá, làm thế nào bây giờ, trễ … trễ chút nữa thì hay quá.”