XtGem Forum catalog
huysiro.png
Tất Cả Là Của Bạn
- Tham gia và Like Fanpage Facebook.Com/HuySiro.Yn.Lt của wap nha!
Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook

2 đứa con của mình. Bà vẫn đẹp như ngày nào nhưng đã có dấu vết lão hóa, nhìn Ân và bà cứ như 2 giọt nước chỉ khác độ tuổi mà thôi. Còn ông, ông vẫn giữ được nét nghiêm nghị và cứng rắn nhưng nếp nhăn đã xuất hiện không ít. Họ cùng nhau rời khỏi ngôi nhà sắt ám ảnh đó. Trên đường đón taxi về, Bảo hỏi cô:
- Em nghe chị nói sẽ gọi hắn đi cùng mà…
- Vết thương của hắn chưa lành mà, phải nghỉ ngơi. – Cô thật thà nói, sắc mặt của cậu thay đổi ngay tức khắc. Cô xua tay cười:
- Chị chỉ muốn gia đình chúng ta đi chung thôi!
- Vậy sao? – Cậu lườm Ân, cô cười giã lã rồi quay sang mẹ mình:
- Mình đi ăn phở của dì Hai nha!
- Được, mẹ cũng nhớ mùi vị đó lắm nha. -Bà cười hiền từ, ba cô thấy vậy trêu:
- Con nhỏ này vẫn vậy, luôn luôn không để ý đến sự hiện diện của ba!
- Vì mẹ đẹp hơn ba!- Bảo chiêm vào. Mọi người đều cười, cô hy vọng, nụ cười của gia đình sẽ luôn luôn hiện hữu mãi nhưng… có được chăng?

- Ông muốn tôi tìm cách để con nhỏ đó 1 mình đến gặp ông? Được thôi!- Nhi tắt điện thoại cho vào trong túi, không ngờ có ngày cô ta lại là người nắm giữ mạng sống của Thiên Ân.

- Em nhờ anh chuyện này được không? – Cô mỉm cười nhìn Khánh, anh cũng rất ngạc nhiên khi cô tìm đến mình để nhờ vả. Anh hỏi:
- Chuyện gì?
Cô cười tươi rồi nói nguyện vọng của mình, Khánh cũng nhẹ nhàng chấp thuận, trong lòng không khỏi lo lắng.

- Tôi đón ba mẹ về rồi, thấy vết thương anh vẫn chưa lành nên…không báo!- Cô vừa gọt quả táo vừa nói. Hắn chưng hửng:
- Vậy mà bảo tôi đi đón cùng…
- Đừng nhỏ mọn nữa được không? – Cô chu môi, gõ lên đầu hắn 1 cái. Suốt hôm nay cô ở cạnh gia đình mình nên bây giờ mới đến thăm hắn, trời cũng đã tắt lịm nắng, bây giờ là 6 giờ. Hắn thở dài:
- Định cho tôi nằm chảy thây trong đây đến khi nào đây?
- Hết ngày mai thôi, vết thương vẫn còn chảy máu nếu động vào đó. – Cô ra lệnh nhưng cũng không kém phần ân cần, yêu thương. Hắn phì cười:
- Dạo này trông cô người lớn ra!
- Lớn tuổi thì phải chín chắn hơn, ai như anh chứ? – Cô khịt mũi. Có điện thoại gọi đến, cô nghe máy:
- A lô?
- 2 em có sao không? Bị mưu sát hả? – Giọng chị Vân lanh lảnh bên đầu dây lo lắng. Cô cười:
- Không sao rồi! Chị đi chơi vui chứ?
- À, chị đang lên máy bay để về chuẩn bị họp báo này… – Chị lập tức quên béng những quan tâm cần hỏi.
- Được rồi, khi nào đến nơi thì báo cho em nha!
- OK. Chị lên đây!- Chị tắt máy. Cô đưa cho hắn miếng táo vừa gọt, hắn cười ha hả:
- Nhìn giống người vợ đảm đang lắm đó!
- Tôi nói thật, cưới tôi về thì tôi sẽ không đảm đang lắm đâu. Hơn nữa, chồng tôi phải làm tất cả mọi việc. – Cô cười xảo trá hắc hắc vài cái. Hắn cũng cười trừ chẳng biết nói gì hơn. Được 1 lúc thì Như đẩy cửa vào, vẻ mặt mệt mỏi rõ thấy, có lẽ là đã khóc rất nhiều, mắt sưng húp. Ân và Phong đều biết lí do cho nên không nhắc tới. Cô nói:
- Tối nay chị sẽ ở lại đây, có gì em báo cho Thuận Bảo và ba mẹ giúp chị nha!
- Vâng. – Như nhoẻn miệng cười rồi đặt lên bàn 1 sấp hình:
- Người chụp hình đã lại tìm anh 3 4 lần rồi nhưng anh đều không có ở nhà nên em nhận giúp. 2 người hạnh phúc quá đi!- Cô phụng phịu. Đó là hình hôm bữa hắn và cô mặc kimono để chụp. Cô đỏ mặt khi nhìn thấy tấm ảnh hắn hôn cô, mắt cô mở to ngạc nhiên đến ngố. Hắn nhìn tấm hình đó mà cười nắc nẻ. Cô lấy duy nhất 1 tấm đó thôi, còn lại để hắn giữ, không hề biết hình đó tận 2 tấm. Đến 8 giờ thì Như đứng dậy ra về.Chỉ còn cô với hắn, do hắn phải tiêm thuốc giảm đau, trong đó có 1 ít thuốc ngủ nên hắn ngủ luôn. Tuy là phòng vip nhưng chỉ có 1 chiếc giường nên cô đẩy hắn qua bên phải, mình nằm nửa chiếc giường còn lại, gối ôm là vạch mức không được đụng tới. Hắn cũng chấp nhận và chìm sâu vào giấc ngủ. Ân xoa xoa màn hình điện thoại đang hiện tin nhắn. Cô quay mặt lại nhìn hắn, hắn đang thở ra đều đều. Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt người con trai này, nước mắt lẳng lặng rơi.

Như lang thang trên đường đến nhà Thuận Bảo theo lời Ân dặn. Cô đã thôi bám theo cậu như 1 cái bóng bởi cô hiểu, đâu dễ thay đổi 1 con người, cậu cũng rất là khó chịu. Đang đi đằng xa thì cô nghe có tiếng đánh nhau. Cô nhanh chân chạy đến vì nghĩ rất có thể là cậu bị ba cô mưu sát. Quả như cô dự đoán, Thuận Bảo đang cố né đòn từ những người lạ mặt cầm những cây sắt vung cao hạ xuống với lực điên cuồng muốn lấy mạng. Do quá đông, Thuận Bảo bị đánh ngã, thanh sắt từ tay 1 tên vung lên nhắm vào đầu cậu.*Phịch* cây sắt đã đánh trúng đầu Như… Không 1 chút do dự, cô đã ôm chầm lấy cậu. Bảo hoảng hốt ôm chầm lấy cô. Cô gái bé nhỏ khẽ nở nụ cười:
- Em trả nợ… xong rồi nhé!- Cô ngất đi trên tay cậu, máu từ đầu không ngừng chảy ra. Những tên kia có chút ngạc nhiên nhưng chẳng mảy may quan tâm mà tiếp tục ra tay với cậu. Bảo hoảng loạn đặt cô xuống rồi giật lấy cây sắt trên tay 1 tên điền cuồng đánh tới tấp, trong đầu cậu lúc này chỉ nghỉ đến việc đưa cô đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Chẳng bao lâu cậu đã đọ váng tất cả số đó, bế cô chạy đến bệnh viện với tốc độ điên cuồng. Như được đưa vào phòng cấp cứu, trong phút chốc, cậu hiểu ra, Như nói đã trả nợ xong chuyện 8 năm trước dù không liên quan đến cô. Cậu thật ấu trĩ khi có ý định mang cô ra làm bia chắn. Giờ thì cậu đạt được mục đích rồi, chẳng những cậu không thấy vui mà còn… đau lòng. Chắc có lẽ cậu đã quen với việc có cái đuôi nhỏ bám theo. Ân hoảng hốt đi đến:
- Như có sao không?
- Đang nguy kịch, vẫn chưa biết. – Cậu vẫn nhìn xuống đất, không ngẩng đầu mà đáp. Cô không cho hắn hay vì biết hắn sẽ không giữ được bình tĩnh. Cô im lặng ngồi cạnh cậu chờ đợi. Đã 2 tiếng trôi qua mà chẳng có động tĩnh gì. Quần áo của cậu vẫn lấm lem máu vì cậu không chịu rời khỏi đây. 1 lát sau, bác sĩ tháo khẩu trang đi ra.
- Chúng tôi cần máu Rh(-), có ai trong 2 người có nhóm máu đó không? Nó thuộc nhóm máu cực hiếm, hiện nay trong bệnh viện chưa có nhóm máu đó.
- Tôi nhóm máu A, chị tôi nhóm máu AB, chúng tôi sẽ đi tìm người khác, có thời gian không? – Bảo lo lắng. Người bác sĩ lắc đầu:
- Chúng tôi cần trong 15 phút!
Cô mím môi chạy vào phòng của hắn, cô lay vai:
- Anh là nhóm máu Rh(-) đúng không vậy?
- Không. Tôi nhóm máu AB. – Hắn dụi mắt, lờ mờ nói. – Có chuyện gì sao?
- Đến nước này thì tôi không giấu được nữa. Như đang cần máu, rất gấp nếu không sẽ chết đó!

Hắn bật dậy như cái máy chạy ra khỏi phòng. Thuận Bảo đang u uất nhìn hắn với hi vọng cuối cùng. Hắn nắm lấy cổ áo cậu xốc lên:
- Cậu đã làm gì em gái tôi?
- Là ba anh làm đó!- Cậu gằng giọng rồi gạt hắn ra. Người hắn không còn chút sức lực, hắn đang mất kiểm soát. Ân nắm chặt tay mình cố gắng nghĩ xem ai sẽ có nhóm máu đó. Cô giật mình:
- Là ba… Ba có nhóm máu Rh(-)!
- Đúng rồi!- Cậu vui mừng gọi cho ba mình. Ông đang ngồi xem ti vi cùng vợ thì nghe cậu gọi. Ông nghe máy:
- Sao con trai? Giờ còn chưa về nữa?
- Ba đến bệnh viện tiếp máu giúp con đi! 1 người bạn của con đang nguy kịch!
- Bệnh viện gì thế? – Ông cũng gấp gáp theo
- xxx. – Ông tắt máy quay sang vợ mình rồi bắt taxi đến.

5 phút sau…
Ông có mặt tại bệnh viện, do làm vệ sĩ cũng không ít kinh nghiệm, có lẽ người bạn đó đã đỡ giúp con ông nên máu mới dính trên áo cậu thế này. Ông khẽ nhìn người con trai ngồi cạnh Ân, ông lập tức nhận ra người nhà họ Trương, trong lòng có chút không muốn giúp. Bà Hải Băng cũng nhận ra điều đó nắm lấy vai ông:
- Khổ cực cũng đã chịu đủ rồi, giúp họ đi!

Ông nhìn bà, bà mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng. Thế là mọi thứ tiến triển khả quan hơn. Sau khi nghe bác sĩ báo Như đã khỏe trở lại thì mọi người mới thấy nhẹ nhõm. Ân vẫn ở lại bệnh viện cùng hắn, cô gần như thức trắng đêm nay rồi. Ba mẹ và Thuận Bảo về nhà nghỉ ngơi, cậu bảo sáng mai sẽ quay lại. Hắn về phòng nhưng không tài nào chợp mắt được cho đến 5 giờ sáng mới chợp mắt được 1 tí. Ân kéo chăn lại cho hắn, tay cầm chặt tấm hình, cô quay lưng đi khỏi đó, hy vọng việc cô làm là đúng đắn…

Chương 25: Anh có thể bảo vệ em lần khác, còn lần này hãy để em bảo vệ anh…

- Ông không thấy mình ngu ngốc khi cố đi tìm người để mình cho đi hạnh phúc, còn người mà cho ông hạnh phúc ông lại khước từ?

Cô ngồi trên chiếc taxi đến tiệm phở của Dì Hai ăn sáng. Vừa thấy cô, dì đã hồ hởi:
- Hôm nay không đi chung gia đình à?
- Dạ không. – Cô lắc đầu rồi ngồi xuống bàn ăn, có lẽ đây là lần cuối cô có thể ăn phở tại đây, sau khi ăn xong, cô còn rất nhiều nơi phải đến…

Tô phở nghi ngút khói được đặt trước mặt Ân, cô cầm đũa mím môi:
- Chỉ có phở của dì là ngon nhất!
- Đừng có nịnh tôi nữa cô ơi, làm diễn viên rồi ăn được biết bao nhiêu món ngon!- Dì mắng yêu cô. Cô cười híp mắt:
- Mẹ cháu cũng vậy thôi!
- Tính ra cũng đã gắn bó với gia đình con hơn 15 năm rồi nhỉ? – Dì khẽ thở dài, thời gian đúng là không chờ đợi ai, những vết nhăn đã hằn lên đuôi mắt của những người làm cha làm mẹ. Ân gắp phở lên cho vào miệng nhai nhai, nhưng hôm nay cô cảm thấy không có mùi vị gì cả, có phải là cô không muốn rời xa??? Cô cười khổ 1 tiếng rồi tiếp tục ăn.

Nhi đến bệnh viện, đẩy cửa phòng hắn đi vào tỉnh bơ. Hắn lúc này cũng vừa tỉnh ngủ, không thấy Ân thì nghĩ cô vừa về nhà. Cô ả đi đến trên bàn cầm sấp ảnh tối qua Như mang đến chưa đem cất lên. Cô cười khinh khỉnh:
- Hạnh phúc quá vậy nè!
- Biết vậy thì mau biến đi. – Hắn hừ lạnh. Cô ta đưa tay lên vỗ vỗ mặt anh:
- Tôi đã nói là 2 người không có cái kết như trong phim rồi mà…
- Vậy sao? Đó là do tôi quyết định…- Ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng đáng sợ. Nhi vẫn chẳng quan tâm đến điều đó, cô ta nhếch mép:
- Là do ba anh quyết định.
- Sao? – Hắn đột nhiên lo sợ khi nghe câu ám chỉ đó của cô. Nhi chép miệng:
- Không đúng hay sao? Nếu ba anh không đồng ý thì…
- Cô có ý gì nói rõ ra đi, tôi không méo vờn chuột đâu!- Hắn ngồi bật dậy, tay siết chặt thành nắm đấm. Cô ta vẫn tỏ thái độ không quan tâm:
- Đời không như là mơ, nam chính thì nên đến với nữ thứ tốt hơn!
*Rầm* hắn đạp chiếc ghế bên cạnh cô ả, tay bóp chặt lấy cổ củ cô ta như muốn cho cô ta chết 1 cách đau đớn, ả vùng vẫy đau đớn, tay cào cấu tay hắn để hắn nới lõng ra nhưng không được. Hắn tức giận quát:
- NÓI!
- Bóp…chết…tôi…thì cũng…đừng…mong…con…nhỏ đó…sống!- Cô ta dùng chút sức lực của mình mà nói. Hắn buông ra, cô ta ngồi phịch xuống đất ho không ngừng. Hắn hừ lạnh:
- Nói mau!
- Bây giờ thì cô ta cũng đã ăn vài phát súng của ba anh rồi. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ lập tức gọi xem cô ta đang ở đâu, còn sống hay không?

Hắn hoảng hốt bấm điện thoại gọi cho cô. Những dòng chuông dài dẳng chờ đợi thi nhau đổ, hắn gần như tuyệt vọng nhưng gần tới hồi chuông cuối cùng, Ân bắt máy:
- Gì đấy?
- Cô có sao không? Cô đến tìm ba tôi sao? – Hắn gấp gáp.
- Tôi về nhà tắm rửa thôi mà!- Cô cười.
- Vậy à? Thôi, không có gì!
- Ừm. – Cô tắt máy đưa điện thoại lại cho…ông. Thực tế, cô đã đến đây hơn nửa tiếng rồi. Tay cô đang bị trói chặt vào ghế, đầu có vết thương hình như do bị đánh. Người đàn ông máu lạnh, tay xoay xoay cây súng cười lớn:
- Tao còn nghĩ mày sẽ van xin nài nỉ con trai tao đến cứu mày chứ?
- Không. Ông nói chỉ cần tôi chết thì sẽ tha cho ba mẹ và em trai tôi đúng không? – Cô ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt xoáy vào đôi mắt lạnh đó. Ông ta cười:
- Cảm ơn vì đã tin tao nhưng tao không chắc!
Cô mở to mắt ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ yên ả ban đầu.

- Không ngờ anh lại ngu đến vậy! Cô ta nói không sao thì anh sẽ tin à? Cô ta đang ở nhà của ba anh đó, không chừng bây giờ cũng không còn cái mạng đâu!- Nhi bấm dòng tin nhắn mà tối qua cô đã nhắn cho Ân rồi quăng lên người hắn. Tay hắn run run đọc những dòng tin nhắn đó rồi khoác chiếc áo khoác nhanh chóng chạy ra ngoài.

- Mày còn tâm nguyện gì nữa không? Tao sẽ giúp mày thực hiện. – Ông ta cười nham nhỡ, cô nhếch mép:
- Để gia đình và tôi sống yên.
- Tao không giúp. Thế thôi!- Ông ta đập cây súng vào thành ghế của Ân. Cô cười:
- Ông muốn nghe câu chuyện này không? 1 con hổ trong vườn bách thú, có người đem thức ăn và nước uống đến cho nó. Nó không chịu ăn uống gì hết, nó phá rào và tự đi tìm nước uống cho mình, chẳng may nó bị té xuống suối và chết. Ông thấy nó có ngu ngốc không?

Ông thừa thông minh để hiểu cô đang ám chỉ con hổ đó là ông. Ông vung tay cầm cây súng đập vào đầu cô. Cô quả thật chẳng còn biết đau, sợ là như thế nào vì chỉ 1 chút đây, cô sẽ chẳng còn cảm nhận được cảm giác. Cô nhếch mép:
- Ông không thấy mình ngu ngốc khi cố đi tìm người để mình cho đi hạnh phúc, còn người mà cho ông hạnh phúc ông lại khước từ?
- Tao chỉ thấy việc tao làm là đúng!- Ông chĩa súng vào đầu cô, chỉ trong nháy mắt là có thể cướp đi mạng sống của cô. Đột nhiên phía dưới sảnh có tiếng ồn, ông đi xuống xem. Nam Phong đang đánh nhau với các tên canh giữ của ông. Ông ra lệnh thôi. Cậu nhìn cây súng đã dính máu, hoảng hốt:
- Ông nói đi, Thiên Ân ở đâu?
- Tầng 2. Con không giúp được nó đâu!

Cậu không thèm để ý đến lời nói của ông mà chạy lên. Thiên Ân đang có dấu hiệu ngất xỉu, cả thân mình bầm tím, đầu thì bị 1 vết thương khá lớn. Lòng cậu đang đau nhói như ai cắt. Cậu tháo dây trói cho cô, Ân lắc đầu:
- Không cứu vãn được đâu!
- Đi đến bệnh viện.
- Bao vây tất cả lối ra. 1 con ruồi cũng không cho thoát. – Ông từ từ đi lên. Ân đứng sau lưng hắn. Phong dang tay ra:
- Ông bắn tôi trước đi!
- Đừng nghĩ là ba không dám!- Ông nói, những điều ông nói thì nhất định sẽ xảy ra.
- Được, bắn đi. Tôi cũng chán cuộc đời này lắm rồi!- Hắn tiến đến gần ông hơn. Ông lên nòng, chĩa mũi súng thẳng vào hắn. Ân lo sợ:
- Ông đúng là máu lạnh, con ruột của mình cũng có thể giết chỉ vì thù hận 1 người đàn bà đã có gia đình sao?
- Câm miệng! Không đến lượt mày lên tiếng. – Ông tức giận chĩa súng lên trời bắn 1 phát rồi cười ha hả:
- Nó đã bao giờ xem tao là ba chưa?
- Tại sao tôi phải xem ông là ba khi ông đã làm quá nhiều chuyện tội lỗi. – Hắn tiến thêm 1 bước nữa. Ân cũng đi theo sau hắn. Ông vẫn giơ súng trước mặt, sẵn sàng cướp lấy mạng sống của hắn. Cô nói:
- Người ông muốn giết là tôi đúng không? Vậy… bắn tôi đi!- Cô vượt lên trước hắn. Hắn vẫn ngạc nhiên thì cô cười:
- Em biết là anh sẽ rất buồn nhưng điều đó khiến em vui. Em đã bỏ qua chuyện này từ rất lâu rồi, bây giờ em chỉ hy vọng người mình yêu có thể tiếp tục sống thật tốt. Anh có thể bảo vệ em lần khác, còn lần này hãy để em bảo vệ anh…

*Bằng…bằng* 2 phát súng ghim thẳng vào lưng cô. Cô mỉm cười nhìn hắn lần nữa rồi nước mắt từ khóe mi rơi xuống. Hắn đỡ lấy cô rồi nhìn người cha tàn nhẫn của mình. Ông ta vẫn trơ trơ mặt tay quay quay cây súng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn đặt cô xuống rồi đi đến cạnh ông, hắn cầm tay ông đưa cây súng vào đầu hắn:
- Bóp cò đi! Chẳng phải lúc nãy ông muốn giết tôi sao?
- Tao sẽ để mày sống để mày biết đau là thế nào. – Ông hạ súng xuống. Dưới sảnh có tiếng đánh nhau, là cảnh sát đã đến. Ông đi nhanh xuống sảnh nổ súng. Khánh nói vọng lên:
- Đưa Ân đến bệnh viện bằng cửa sau nhanh đi!

Hắn bế Ân chạy ra cửa sau, Thuận Bảo đang ở đó, cậu đã chuẩn bị xe sẵn cả rồi. Khánh cũng lên xe, cả 4 người giao lại toàn bộ việc cho cảnh sát. Hắn ôm cô chặt trong lòng, lâu lâu tay vẫn ghé vào mũi xem cô có còn thở hay không. Khánh vừa lái xe vừa kể:
- Hôm qua Ân có đến tìm tôi. Con bé có nói sẽ đến gặp ba cậu, ba cậu nói, nếu chỉ mình con bé chết thì… ông sẽ tha cho cả gia đình. Cũng may, Ân không tin nên nhờ tôi báo cảnh sát nếu quá 9 giờ không thấy cô ta trở ra!- Nói xong thì cậu chạy hết tốc lực đến bệnh viện, chẳng mấy chốc cô được đưa vào phòng cấp cứu. Thôi thì, phó mặc cho trời và nghị lực sống của cô.

Thuận Bảo và hắn vẫn ở siêng suốt bệnh viện mà không về. Bà Hải Băng vừa đến bệnh viện đã khóc như mưa, thầm trách ông trời cho đứa con mình bạc mệnh. Tất cả thành viên của đoàn làm phim cũng ở đây… chờ đợi vào điều kì diệu của y học…

5 tiếng trôi qua, Thuận Bảo vào phòng xem Như thế nào rồi lại trở ra. 2 người con gái vẫn cứ thế mà nằm im lìm, Như có vẻ may mắn hơn. Bác sĩ đi ra, hắn chạy đến trước mặt ông, cầm chặt vai van lơn:
- Ông đã cứu sống Ân đúng không? Cô ấy đã không sao đúng không? Xin ông đó!
- Đầu cô ấy có rất nhiều vết thương tổn hại đến hộp sọ, hơn nữa còn bị trúng đạn. Chúng tôi đã cố gắng giữ lại mạng sống cho cô ấy nhưng còn việc tỉnh lại hay không thì chúng ta phải chờ…

Hắn ngã quỵ xuống đất, vậy là có thể sẽ không tỉnh lại ư? Khánh đi đến trước mặt cậu đưa cho cậu 1 cái USB. Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh khẽ nói:
- Của Thiên Ân đó!
Hắn gọi cho Giang đem laptop đến. Hắn gắn chiếc USB và nhấn vào thư mục đã được lưu sẵn. Giọng nói vui vẻ của cô vang lên:
- Anh à, nếu anh xem được video này thì có lẽ anh cũng không được gặp em nữa đâu. Cho em xin anh em nhé! Hehe- Cô cười tươi roi rói khiến mọi người đau lòng. Hắn cố kiềm chế dòng nước mắt sắp rơi. Trong đoạn video phát ra tiếng nhạc, là tiếng piano. Cô vẫn tươi cười:
- Em nhờ anh Khánh đàn bài này cho em hát bởi vì em không biết đàn!
Cô bắt đầu cất tiếng hát:
“Em dệt đoá hoa toả hương
Em dệt nỗi nhớ còn vương
Và ngày từng ngày em vẫn trông mong
Ánh mắt ấy luôn ở đây
Trái tim ngỡ như đắm say
Mà lời ngọt ngào như theo gió bay
Vì em đã thương anh, thương anh thật lâu
Và em muốn bên nhau ngày mãi sau
Dệt thêm những tiếng yêu,chỉ thôi thế bấy nhiêu! Hãy ôm chặt em!”
Giọng hát của cô không thật sự hay nhưng nó rất đáng yêu. Giọng hát của cô không thật sự hay nhưng nó rất đáng yêu. Mọi người chăm chú lắng nghe cho đến khi giai điệu kết thúc. Cô nói:

- Em biết là anh thích con gái tỏ tình, không biết thế này có được xem là tỏ tình không nhỉ? You’re my sunshine, do you want to be my boyfriend? – Cô mỉm cười thật tươi lần nữa nhìn vào ống kính. Đến giờ phút này, hắn không thể kiềm chế được nữa mà khóc lên như 1 đứa trẻ. Mọi người xung quanh ai ai cũng an ủi hắn nhưng chính họ còn không cầm được nước mắt bởi nụ cười thơ ngây của Ân. Cô y tá đi ra:

- Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!

Hắn không nghĩ gì nữa mà chạy ngay vào phòng bệnh. Cô đang nằm đấy, rất ngoan ngoãn và trật tự. Đầu cô được quấn 1 vải băng trắng nhưng vẫn còn thấy những vết máu ươn ướt màu hồng hồng. Tay cô truyền nước biển, tay còn lại đặt lên bụng. Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô rồi cầm lấy tay cô:

- Anh đã nói rồi, nếu em tỏ tình thì anh sẽ bằng lòng. Nhanh chóng

» Truyen hay » Em la de yeu thuong » 13
Hôm Nay: 1
Tổng: 340
Tag:
SEO: 987654321U-ONC-STATchieclabuon97....010203040506| Wap game hay