Nói xong Linh bỏ chạy . Cô đau khổ , thật sự đây là
cú shock quá lớn đối với
Linh . Những nổi lo sợ của
quá khứ lại trỗi dậy trong
Linh . Cô sợ hãi , không
muốn tin rằng Hoàng đang đứng trước mặt cô bằng da
bằng thịt sau này chỉ còn là
một chiếc bóng vô hình . ---- Về phía Hoàng , cậu không
ngờ bí mật mình giấu kín
bao nhiêu thời gian giờ lại
bị đổ vỡ . Linh đã biết , giờ
cậu không biết làm gì . Trái
tim cậu như đang bị xé ra từng mãnh . Nỗi đau khổ ,
sự tuyệt vọng giờ tăng lên
gấp bội . Hoàng về đây cốt
yếu chỉ là muốn sống
những ngày tháng êm đẹp
bên Linh , cô bé mà lúc nhỏ đã cho cậu biết bao nhiêu
hy vọng . Nhưng nào ngờ
tình cảm của Hoàng càng
ngày càng không kiểm soát
được , đến khi ... đến khi
hoàng quyết định sẽ nói cho Linh rõ tình cảm của
mình , Hoàng muốn bỏ mặt
tất cả ... bệnh tật , sự lo
âu , nổi sợ hãi để dũng cảm
đến bên tình yêu của mình
thì ... mọi chuyện sập đổ . Trước mặt cậu là một bóng
đêm u ám , mờ mịt . Giây
phút nhận ra tình cảm của
nhau cũng là giây phút biết
rằng sắp xa nhau ... mãi
mãi . Xót xa ... Giọt nước mắt thứ nhất , rồi thứ hai
lăn trên khuôn mặt gầy
gầy của Hoàng . Cậu ngồi
bệt xuống , mặc cho nước
mắt tuôn trào vì giờ cậu có
nín lặng thì mọi việc cũng không thể thay đổi . Còn lúc này , ở nhà dưới
mọi việc trở nên thật rối
rắm , cà nhà đổ xô đi tìm
Linh . Cô chạy ra khỏi nhà
và không biết rằng cô đi
đâu . Chỉ biết cô đã chạy đi trong tâm trạng hoảng
loạn . Mẹ cô lo lắng cho con
gái mình đã đi tìm khắp cả
cái thành phố SG nhưng
không tìm được . Tuyệt
vọng , kho mọi người tính đi báo cảnh sát thì ... : - Để con đi tìm , con biết cô
ấy ở đâu . Đó là tiếng của Hoàng , cậu
đã đi xuống nhà , khuôn
mặt của Hoàng bình tĩnh
hơn lúc nào hết . -----
Linh dựa đầu vào thân
cây , trăng hôm nay to
lắm . Cô nhìn lên bầu trời ,
đôi mắt Linh đã ráo hoảnh ,
cô không khóc nữa , phải nói là không khóc được
nữa . Linh quay người về
phía sân chơi , kí ức bổng
như đổ oà vào đầu Linh .
Cô nhớ những lúc Hoàng
nắm tay cô chạy khắp cả khu chỉ vì " Mệt sẽ quên
buồn " , lúc đó Hoàng cười
thật tươi . Rồi nhớ những
cây kem dâu tay , sôcola
Hoàng cứ lần lượt trao tay
cô . Rồi ... rồi nhiều lắm , nhiều tiếng cười vang vọng
cả sân chơi . Nhưng tất cả
đâu hết rồi , giờ sao im ắng
qá , chỉ có tiếng côn trùng : - Hê ! Nhóc ! Sao ngồi đó ,
ra đây chơi cầu trượt với
anh nè ! Tiếng nói vang lên . Linh
bật dậy , trong màn đêm
Linh thấy được dáng đứng
của Hoàng trên cầu trượt ,
trông vững vàng nhưng
sao cũng yếu đuối quá . Hoàng đang giả vờ , Linh
biết là cậu đang cố tỏ ra
vui vẻ để Linh không đau
khổ . - Em không chơi ! Anh toàn
gạt em . Linh nói , cô cũng đang giả
vờ , vờ rằng mình cũng
đang bình tĩnh . - Giận anh rồi à ! Sao giống
lúc nhỏ thế nhỉ . Bi hư
quá . Hoàng nói rồi từ từ đi
xuống và tiến về phía
Linh . " Bi " , nếu được Hoàng gọi
như vậy từ lúc trước có lẽ
Linh đã vui đến phát khóc ,
giờ tuy nước mắt cũng
muốn rơi xuống nhưng lại
rơi trên niềm đau . Thoáng chốc , Hoàng đã
đứng trước mặt cô . Đôi
mắt cậu dịu dàng , đôi tay
cậu xoa nhẹ trên đôi mi còn
đẫm ướt , Hoàng nói : - Anh xin lỗi , xin lỗi đã
không nói cho em biết
được sự thật . Xin lỗi đã
lạnh lùng với em suốt
những ngày tháng vừa
rồi . Lúc này , nước mắt cô mới
rơi , Linh khóc như con nít : - Anh quá đáng , quá
đáng . Sao lại giấu em , sao
anh lại bị như vậy ? Anh
nói đi , nói đi . Hoàng ôm Linh vào lòng để
xoa dịu sự kích động của
cô . Cậu nói , cậu không
muốn giấu gì với Linh nữa : - Nghe anh nói . Thật ra
anh đang mang căn bệnh "
huyết trắng " . Anh cần có
một người cho tuỷ anh mới
sống được . Vì thế anh phải
sang nước ngoài để điều trị và tìm ra người có tuỷ
tương ứng . Nhưng anh lại
là ... một trong những
người có tuỷ sống hiếm
trên thế giới nên không tìm
được tuỷ tương ứng . Và rồi anh quyết định quay về
đây khi nghe nói thời gian
còn lại của mình quá ngắn
ngũi . Anh không muốn
tốn thời gian trong những
việc vô vọng này . Anh không thể thực hiện lời thề
ước ở bên em suốt cuộc đời
nhưng anh lại muốn mình
sống tháng ngày còn lại
bên em , được thấy Bi cười
anh rất hạnh phúc . Đầu tiên , vì không muốn Bi bị
tổn thương , anh đã không
dám ở gần ben Bi , không
dám gọi tên Bi như thế
này . Nhưng càng ngày anh
càng tham lam , khi thấy có người tiếp cận em , anh đã
không chịu được , anh
không muốn nhìn thấy Bi
bên người khác. Anh ích kỉ
phài không , rõ ràng không
mang lại hạnh phúc cho em , nhưng lại không muốn
em đi tìm hạnh phúc .
Anh ... - Không . Không . Anh
không ích kỉ , anh mang lại
cho em hạnh phúc mà . Có
mà ... có mà Linh nói trong tiếng nấc ,
trong nước mắt . Khóc vì
cô vui , vui khi nhận ra
Hoàng có tình cảm của
mình , nhưng niềm vui này
lại bị một nỗi đau khổ lớn hơn dẫm đạp . Linh ngước
mặt lên nhìn Hoàng : - Anh Ken ,
em...yêu....anh . Em mặc
kệ , em không cần biết ,
không cần biết anh còn
sống đc bao lâu , em muốn
đem lại hạnh phúc cho anh . Cô đặt nụ hôn đầu của
mình nhẹ nhàng trên môi
Hoàng . Cả 2 cảm nhận
được vị ngọt của đôi
môi ,của trái tim , của tình
yêu , đồng thời cảm nhận được sự héo hắt , lạnh lẽo
của cuộc đời vật vã . Về đến nhà , Linh lúc này
đang ngủ , cô mệt lã một
phần bị sốc , một phần là
do khóc quá nhiều . Đặt cô xuống giường ,
Hoàng nhẹ hôn cô rồi đi
xuống dưới nhà .Mẹ của
cậu giờ cũng đau đớn khôn
xiết khi thấy cảnh tượng
này . Bà thầm nghĩ lúc xưa mình làm nên tội tình này
mà giừo con bà phải chịu
bất hạnh như vậy . Thấy con trai đi xuống , bà
vội ôm chầm lấy mà khóc
mà oán trách ông trời mà
đau khổ . Hoàng dùng đôi
tay chắc khoẻ của mình vỗ
về , an ủi mẹ . Đến khi mẹ cậu bình tĩnh , Hoàng đỡ
mẹ ngồi xuống ghế . Cậu
nói cho cả gia đình nghe dự
định " cuối đời " của mình . - Cha , mẹ . Cha mẹ đừng
buồn gì cả , con được sinh
trong ngôi nàh này , được
sống trong vòng tay của
cha mẹ , được có tình
thương của cha mẹ là con vui lắm rồi , là niềm hạnh
phúc lớn nhất đời con rồi .
Căn bệnh này không là gì
cả , nó không ngăn được
sự thương yêu của con
dành cho ba mẹ , không ngăn được niềm tin , sự hy
vọng trong lòng con . Giờ
dù con được sống nữa năm
nữa hay chỉ 1 ngày nữa
con vẫn rất hạnh phúc vì
tất cả những người con thương yêu đều ở xung
quanh con . Con rất mãn
nguyện . Ba mẹ à ... con
yêu Linh ... Con biết con
không thể bảo vệ Linh suốt
cuộc đời được . Nhưng con muốn trong những ngày
cuối cùng con muốn làm
cho cô ấy có hồi ức vui bên
con . Con muốn được sống
những ngày tháng thật ý
nghĩa bên ba mẹ và cô ấy . Ba mẹ nhé . Mẹ Hoàng giờ đây khóc
nhiều hơn , nhưng bà đồng
ý . Bà biết đó là tâm
nguyện cuối cùng của đứa
con trai bà luôn luôn xem là
sinh mệnh của mình . Trong bóng tối cũng có
người đang khóc , Linh khi
tỉnh dậy không thấy
Hoàng , cô đã vội chạy
xuống kiếm Hoàng và vô
tình nghe được những lời nói tận sâu trong trái tim
của anh . Hoàng lên phòng Linh ,
thấy cô ngủ , anh nhẹ ngồi
bên , cứ nhìn cô mãi . Bổng
Linh mở mắt , cười . Nhẹ
lắm , nhưng Hoàng cảm
nhận được . Nó làm ấm trong lòng cậu : - Hôm nay anh ngủ bên em
nhé , được không ? Linh nói rồi xít người vào
để Hoàng nằm xuống . Nằm cạnh nhau , Linh cứ
như bé con , ôm chặt lấy
Hoàng . - Anh ấm thật . hì hì . Hoàng ôm chặt hơn , như
không bao giờ muốn buông
tay ra , không bao giờ
muốn xa Linh . Bổng Linh
nói : - Anh Hoàng nè , cho Linh
hỏi câu này nhé . - Uhm` ! - Sao hồi bé anh lại đến làm
quen với Linh zã ??? - Thì ... Lúc đó anh thấy có
một cô bé cực kì dể thương
đến ở nhà mình . Anh vui
lắm . Nhưng cô bé cứ ở
trong phòng hoài nên anh
mới vào làm quen chứ sao . - "cực kì dể thương" luôn
hả . Hi hi . Zị chứ anh
Hoàng xa Linh rồi anh
Hoàng có buồn không ? - Buồn chớ ! Anh khóc mấy
ngày mấy đêm luôn á . - Linh cũng zị á . Cả 2 im lặng một lúc , Linh
nói tiếp : - Anh Hoàng nè , anh kể lại
chuyện chúng ta lúc nhỏ
đi . Linh quên xíu xíu ồi . - Uhm` . Anh kể nha . Hồi
đó anh với em hay đi đến
công viên dành cho trẻ em
chơi nè , Linh hay vòi anh ,
bắt anh phải đi mua kem
nè .... Hoàng nói , nói nhiều ,
đúng là cậu chưa quên bất
cứ chuyện gì cả . Cậu nói
đến khi thấy Linh đã chìm
vào giấc ngủ sâu , Hoàng
cười nhè nhẹ , rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi . -------- Sáng dậy , thấy Linh đã
dậy từ bao giờ , Hoàng
cũng xuống dưới nhà . Vừa
bước xuống đến bậc thang
thứ 2 cậu đã nghe mùi
thơm của các món ăn xông lên . Bị mùi vị thức ăn thơm
ngon lôi vào nha bếp ,
Hoàng mới biết đó là Linh .
Cô đang cặm cụi làm đồ ăn .
Hoàng đi nhè nhẹ đến và
ôm lấy cô . - Hôm nay là ngày gì mà
làm đồ ăn ngon zị ta ?_
Hoàng hóm hỉnh . Linh quay lại cười thật
tươi : - Là ngày đâu tiên làm đồ
ăn cho " anh iu " . Hoàng vờ quay qua quay
lại : - Đâu . Đâu . " anh iu " của
quí cô xinh đẹp đâu ta ? Linh đấm nhẹ vào bụng
Hoàng : - Đây nè . Chình ình trước
mắt nè . Anh đi vệ sinh mặt
đi rồi lên . Em mời ông bà
chủ xuống luôn . - Uhm` ! Chờ anh xíu
nha ... " em iu " Hoàng cười khì khì rồi đi . Bữa sáng hôm nay vui hơn
bình thường . Bởi vì cả nhà
tụ tập bên nhau , nói
chuyện , cười đùa cứ như
không có chuyện gì xảy ra . Ăn sáng xong Lnih và
Hoàng chào cả nhà rồi đi
học . Hôm nay cả hai đi
trên chiếc xe đạp đến
trường . Mọi người , cả bạn
của Hoàng , cả bạn của Linh đều ngạc nhiên bởi : bên
Hoàng thì thấy Hoàng luôn
đối xử rất tệ với Linh , còn
bên Linh thì luôn nghe
những lời than thở về
Hoàng . Đâu ngờ 2 người giờ thành " ý ý " . Nhưng ai
cũng mưùng cho cả 2 . Trừ
một người , đó là Sơn
( nhân vật ít xuất hiện
trong truyện ) . Trong thời
gian vừa qua , do hoạt động ngoại khoá của
trường nên anh phải đi
Vũng Tàu . Lúc về nghe
được tin Linh và Hoàng
thân thiết với nhau anh vô
cùng bực tức . ----- Khoảng thời gian này ,
Hoàng vô cùng hạnh fúc ,
đồng thời bệnh anh cũng
tăng thêm . Khi đi chơi với
Linh , Hoàng luôn cố tỏ ra
khoẻ mạnh trước cô , thật ra anh rất mệt . Nhưng cậu
không muốn vì thế mà mất
những thời khắc quí giá
này . Màn đêm buông xuống ,
Linh đang chuẩn bị cơm
cho Hoàng , ông bà chủ và
mẹ cô lại đi tíêp , cô biết họ
đi không phải đi nghĩ ,
cũng không phải đi vì công việc mà vì đi với hy vọng sẽ
tìm được tuỷ sống tương
ứng cho Hoàng . Hôm nay
lại chỉ có mình cô và Hoàng
ở nhà . - Anh Hoàng , xuống ăn
cơm . Linh đứng ngoài cửa gọi
hoài nhưng không thấy trả
lời , cô thấy có chuỵện
không hay nên mở cửa
bước vào . Đúng như cô
nghĩ , Hoàng nằm ngất trên sàn nhà . Hoảng hốt ,
Linh vội đở Hoàng lên
giường rồi lấy khăn lạnh
lau người cho cậu . Linh
tính gọi điện gọi xe cứu
thương thì Hoàng cầm tay cô , ngăn lại , giọng thều
thào : - Đừng , anh không sao ....
đâu mà . - Nhưng lỡ như bệnh anh
trở nặng thì sao ?_ Linh
giọng đầy lo lắng . - Không ... không sao . Anh
như thế này quen rồi . Linh
ở đây với anh đi ._Hoàng
nói cực nhọc và cố cười để
cho Linh an lòng . Thấy Hoàng như thế , Linh
muốn khóc nhưng không
dám khóc , sợ làm cậu lo
lắng . Linh ngồi cạnh bên
Hoàng , kể những câu
chuyện cười " củ rích " , nhưng cả 2 cười rất sảng
khoái . Một lúc sau thì
Hoàng chìm vào giấc ngủ .
Tính đi ra khỏi phòng thì
thấy bàn học cảu Hoàng
lộn xộn quá , Linh tới để dọn dẹp , tình cờ , cô thấy
một cuốn sổ tay rất dày .
Vì tò mò Linh lật ra xem : " ngày...., tháng...., năm
1998 . Pi . Anh qua bên này được
3 ngày rồi , anh nhớ Bi
quá . Ở đây ghê lắm , anh
không hiểu họ nói gì hết .
Mấy ông bác sĩ cứ đưa ông
tiêm thật to vào chích tay anh , lấy máu . Anh sợ
lắm . Bi ở đó ra sao rồi nhỉ ?
Có nhớ anh không ? ....." "ngày... , tháng....,năm
2000 Bi ơi . Anh nhớ Bi quá , 2
năm rồi không được nhìn
thấy Bi , chỉ thấy Bi qua
ảnh thôi . Anh buồn quá ,
anh đòi về nhưng ba mẹ
không cho . Anh đang viết cái này trong bệnh viện ,
anh chỉ biết nằm mà viết "
nhật kí " thôi , người ta nói
con trai mà viết nhật kí là
bê đê . Nhưng kệ , anh nhớ
Bi lắm , nhưng không biết làm cách nào để nói cho Bi
biết nên phỉ viết ...." " ngày..., tháng...,năm
2008 Anh sắp về rồi Bi à . Anh
không biết bây giờ Bi xinh
như thế nào nữa , nhưng
chắc là hơn anh nhỉ . Bệnh
của anh ... không ....chữa
được . Người ta không tìm thấy tuỷ cho anh . Anh
không thích ở đây nữa .
Anh thấy mình nghẹt thở
lắm . Bi quên anh chưa
nhỉ ? Anh thfì lúc nào cũng
nhớ Bi vô cùng . Anh nghe người ta nói với ba mẹ rằng
anh chỉ sống được khoảng
một năm nữa thôi nếu
không tìm được tuỷ tương
ứng . Anh ... thật sự anh
sợ lắm , sợ rằng sẽ phải chết mà không còn gặp
được Bi nữa , anh sợ
lắm ...." "ngày....,tháng....,năm2008 Gặp Bi rồi . Giừo Bi lớn quá
rồi . Xinh hơn trước nữa ,
còn ngang bướng nữa
chứ . Anh xin lỗi , anh
không thể lại gần em
được , anh không muốn để Bi lại buồn vì anh , ... " " ngày ...,tháng...,năm2008 Anh đau lắm . Anh không
thể ở bên em , không thể
sẻ chia cùng em dù anh rất
muốn . Ngược lại anh lại
luôn làm em buồn . Anh
không có tư cách gọi em là " Bi " nữa . Anh thật sự xin
lỗi .... anh xin lỗi ... " "ngày...., tháng....,
năm2008 Anh không biết mình đang
nghĩ gì nữa . Anh không
thể mang đến hạnh fúc cho
em , nhưng khi người ta ở
cạnh em , anh lại không
chịu nỗi . Anh quá ích kỉ , càng ngày anh càng quá
tham lam dù anh biết mình
không thể . Anh biết em
ghét anh rồi . Nhưng không
sao , vậy khi anh ra đi , em
sẽ không phải buồn , không phải khóc . Thời gian
ngày cang quá ích , cong
điều anh muôn làm cho em
thì quá nhiều , anh phải làm
sao đây , liệu anh về đây có
phải là điều đúng đắn ..." "ngày....,tháng...,năm2008 Anh vừa mới đi bệnh viện
về , người ta nói ... anh
không thể sống ...hơn nữa
năm nữa . Thời gian còn lại
của anh chỉ còn mấy trăm
ngày nữa thôi . Anh không nghĩ cái chết lại đến nhanh
đến thế . Còn nhiều
chuyện anh phải làm lắm
mà ngần ấy thời gian thì ...
không thể . Anh còn
phải ... nói rằng : Anh yêu em , anh còn phải làm em
hạnh fúc , anh còn
phải ....., còn phải ........" Đóng nhẹ cuốn sổ tay lại .
Linh đi nhẹ ra khỏi phòng
Hoàng , cô ra ngoài vườn .
Rất nhẹ , giọt nước mắt
rơi , rơi đều đều , cô co rúm
người lại , cố nén nỗi đau , nhưng không thể , nhưng
dòng tâm sự của Hoàng ,
có cả dấu vết của nước
mắt . Anh đã đau khổ suốt
10 năm , suốt 10 năm
người anh nhớ đến chỉ có cô vậy mà cô không hề
biết . Suốt 10 năm , anh
sống trong nỗi sợ hải ,
sống trong sự chờ chực của
Tử thần mà cô không hề
hay . Cơn mưa bổng trút xuống như để khóc cùng
cô . Bổng Linh vụt đứng
dậy gào thét trong mưa : - ÔNG TRỜI ƠI ! sAO ÔNG
LẠI BẤT CÔNG THẾ ? SAO
LẠI BẮT ANH ẤY GÁNH
CHỊU NỖI ĐAU NÀY . ÔNG
TRỜI ƠI !!!!!!!! XIN ÔNG ,
CỨU HOÀNG ĐI . ĐỪNG BẮT ANH ẤY PHẢI CHẾT . Linh khuỵu xuống : - đừng ... đừng bắt ...anh
ấy phải chết ...đừng mà ... Nỗi đau như xé toan trong
màn đêm , nước mắt Linh
hoà cùng nước mưa , có ai
thấu cho nỗi đau này của 2
người .