huysiro.png
Tất Cả Là Của Bạn
- Tham gia và Like Fanpage Facebook.Com/HuySiro.Yn.Lt của wap nha!
Bạn đang xem

Bạn có thể Chia Sẻ bài viết này lên FaceBook
icon Trang chủ » Chuyên mục » TRUYỆN NGẮN HAY
Tìm | Báo lỗi | Tập tin (0)

* Truyện Có Khi Nào, Tôi Cũng Yêu Em ?

Admin Huy's Sirô
* Facebook Admin↑↑
* Huy - Thảo



Một cô bạn gái cũ của tôi đến thăm, thật ra tôi cũng không biết có nên gọi cô ấy là bạn gái cũ hay không bởi vì mối quan hệ của chúng tôi thật ra cũng không có gì quá đặc biệt. Cô ấy làm cùng công ty với tôi, chúng tôi đã có một thời gian bên nhau, không đủ dài nhưng đủ để hiểu điều cô ấy cần. Đại đa số các cô gái đến với tôi vì tôi có vỏ bọc bên ngoài ưa nhìn, vì tôi có một sự nghiệp đang rộng mở, chỉ là đại đa số thôi chứ không phải tất cả, cô nàng này là một ví dụ. Dù biết rằng sẽ không thể thay đổi được gì nhưng nhiều lúc cô ấy vẫn tỏ ra không chấp nhận sự thật này và cố bấu víu vào chút ràng buộc còn sót lại. Cô ấy hỏi tôi về con bé hay lẽo đẽo bên tôi suốt cả năm nay, có phải là con bé đó thích tôi không? Rằng cái con bé ấy có gì tốt nào? Một tràng câu hỏi hậm hực của cô ta về em chĩa vào tôi khiến cho anh bạn nằm cùng phòng bệnh và cô y tá đang thay thuốc truyền đứng bên cạnh cũng phải liếc nhìn chúng tôi e ngại.

Cô ta cứ tuôn một tràng giống như bắn đạn vào cái thân thể đang bất động vì bó bột của tôi, tôi định không trả lời nhưng rồi vẫn nói vu vơ rằng cô ta đừng quan tâm đến em làm gì, em thích ngốc nghếch như vậy thì kệ em thôi, tôi cũng chẳng bao giờ có ý định yêu con gái như em, cái kiểu con gái sống nội tâm chỉ dễ khiến người ta thấy mệt mỏi. Tôi nói mà chẳng hề để ý rằng em đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào.

Em nhìn tôi, nước mắt ứa ra từ khóe mi, em đặt cặp lồng cháo lên trên bàn. Giây phút ấy, tôi không thấy trái tim em đau đớn nhưng lại nhìn thấy cả thế giới đã vỡ vụn trong đôi mắt em. Em bảo khuyết điểm lớn nhất của một người không phải là ích kỷ, đa tình hay phóng túng…mà là cứ cố chấp đi yêu một người mà biết rằng người ấy sẽ không bao giờ yêu mình, em lặng lẽ bỏ đi trước ánh mắt tội lỗi của tôi và cái nhìn thương hại của cô y tá.

Cô y tá ấy nhìn tôi rất lạ, giống như cách mà người ta hay nhìn những kẻ vô ơn. Cô ta xách đống vỏ chai truyền ra ngoài, trước khi đi không quên ném lại một câu nói khiến cho tôi sững sờ...

“Hôm cậu nhập viện, cô gái ấy chính là người đã cho cậu máu”

Từng dòng máu đang chuyển động căng tràn khắp cơ thể tôi nóng ran, trong đó có cả dòng máu của em, dòng máu của thứ tình yêu mang tên cố chấp mà em đã đặt vào tay tôi và rồi tôi phũ phàng với nó không thương tiếc.

Em đã bỏ đi, lần thứ ba em bỏ đi và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em.

Suốt thời gian nằm viện tôi tìm mọi cách để liên lạc với em nhưng đều bất thành, tôi sống trong những tháng ngày day dứt vì tổn thương mình đã gây ra cho em.Tôi lừa dối chính bản thân mình rằng tôi đâu có thích em nhưng sự thật thì ngược lại.Tôi thích em, thích em ngay từ cái lần đầu tiên em thì thầm vào tai tôi ở lớp học tiếng Pháp rằng “Anh thuộc về em, đã kí tên đóng dấu!” Nhưng vì từ trước đến nay tôi vẫn chỉ lao vào những cuộc tình tha thiết da diết ấy của mình như một thứ quán tính chứ tôi đâu có hiểu được ý nghĩa đích thực của tình yêu, nên làm sao tôi hiểu được cách nâng niu trân trọng nó.

Tôi đi tìm em, đi tìm cái bóng của tôi trong vô vọng mà không hề nhận ra rằng chính tôi mới là kẻ đang cố đuổi theo cái bóng của em, của chính em chứ không phải ai đó khác.

Ngôi nhà ven hồ có cây liễu già rủ bóng của gia đình em đã khóa trái cửa, tất cả những người quen bạn bè của em cũng chỉ nhìn tôi lắc đầu nói rằng lâu rồi không gặp. Em biến mất khỏi cuộc sống của tôi, biến mất hoàn toàn. Mặc cho tôi ra sức kiếm tìm, mặc cho cảm giác bị phũ phàng thấm đẫm dần con người tôi theo tháng năm, mặc cho bốn mùa trong năm tháng hai vẫn dành cho em thì em cũng chưa một lần trở lại. Rất lâu sau này, một người bạn của em nói cho tôi biết cả gia đình em đã di dân qua CH Séc sống cùng người anh trai cả, lúc ấy tôi mới thôi không còn kiếm tìm.

Nhiều năm qua đi, tôi giờ đã là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Tôi thành công trong sự nghiệp, tôi vẫn là một gã hào hoa trong mắt các cô gái nhưng tôi còn độc thân. Tất nhiên em không phải là lí do duy nhất khiến tôi đến giờ này vẫn độc thân, chỉ là sau em tôi vẫn chưa tìm thấy được một nửa thực sự của mình. Tôi không còn ném thời gian vào những cuộc tình vô bổ như trước, tôi dành nó cho công việc.

Thế rồi mãi đến gần đây khi công ty của tôi chuyển địa điểm làm việc về ngay sát ngôi nhà cũ của em thì ý nghĩ đó lại xuất hiện, ý nghĩ muốn đi kiếm tìm em.

Trưa nào tôi cũng ngồi ở chiếc bàn gỗ kê ngay dưới gốc cây liễu già trong quán cafe ấy, nghe nhạc, thưởng gió hồ và nhâm nhi một tách cafe không đường. Tôi tự biến mình thành một kẻ ngu ngốc ở cái tuổi xấp xỉ 35 để ngồi đây chờ đợi em, như cách mà nhiều năm về trước em vẫn chờ đợi tôi.

Dù biết gần mười năm qua đi em giờ đã là người phụ nữ ngoài ba mươi, cũng có khi đã lấy chồng sinh con và có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn gặp lại em …dù chỉ một lần thôi cũng được.Vì tôi có một linh cảm rất lạ rằng em đang ở ngay đây thôi, rất gần bên tôi…

Nhiều lần tôi cố dò hỏi nhân viên trong quán về chủ nhân của ngôi nhà, về người chủ của quán Café này, hay một ai đó có tên giống tên em nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết. Họ nói bà chủ quán Cafe tên Trúc, Trúc trong từ Biển Trúc, cũng là tên của quán. Tôi lẩm bẩm cái tên đó trong đầu,“ Biển Trúc” một cái tên lạ hoắc và rất khó nghe, quan trọng hơn là nó không hề có một chút gì liên gian gì đến em.

Tháng hai mưa xuân tầm tã, tôi không còn ngồi uống café ở cái bàn gỗ đó nữa. Từ trên cao nhìn xuống cây liễu già đang đâm những chiếc lá xanh nõn, mỏng dính. Rất vô định tôi mở máy tính và gõ từ Iris trên một trang tìm kiếm, hàng loạt những kết quả hiện ra liên quan đến vị nữ thần mang tên Iris và loài hoa ấy. Tôi nhấn vào một trang web có cái tên khá đặc biệt là ngôn ngữ loài hoa và bắt đầu đọc những câu chuyện về loài hoa này. “Hoa Diên Vỹ hay còn có tên gốc Hán khác là hoa Biển Trúc, được xem như sứ giả mang đến những điềm lành, niềm hi vọng…”

Từng dòng chữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi thậm chí không dám tin vào những gì mình đã đọc. Quán café Biến Trúc, tôi biết rằng mình đã tìm thấy em, đó chắc chắn là em…

Tôi bước vào không gian bên trong của quán, đó là lần đầu tiên tôi bước vào đó mặc dù cả tầng một và tầng hai của ngôi nhà đều là quán Cafe. Căn phòng sơn màu xanh nhạt được trang trí đơn giản đẹp mắt, suốt dọc cầu thang dẫn lên tầng 2 treo đầy những bức ảnh chụp hoa Diên Vỹ, ngay sát góc tường là chiếc giá sách với đủ thế loại, cạnh cửa sổ còn đặt một lọ hoa bằng pha lê rất to, bên trong cắm đầy những cành hoa tươi màu xanh đậm đã nở xòe hết cánh.

Tôi hỏi nhân viên trong quán về cô chủ tên Trúc, cậu nhân viên đó chỉ tay về phía lọ hoa đặt gần cửa sổ và bảo rằng cô ấy chỉ đến đây một tuần một lần duy nhất vào sáng thứ bảy, cô ấy mang những cành hoa kia đến.

Thứ bảy cuối cùng của tháng hai, trời không mưa và mặt hồ lộng gió. Một người phụ nữ trẻ tay ôm một những cành hoa Diên Vỹ được bọc giấy báo cẩn thận ở bên ngoài bước vào, cô ấy nở nụ cười với những nhân viên trong quán, trên cổ cô ấy đeo sợi dây chuyền có chiếc mặt khắc 4 chữ cái I.R.I.S. Đôi mắt cô lướt qua tôi rồi bất chợt dừng lại, khoảnh khắc bỗng lặng đi, người phụ nữ ấy đúng là em.

Em đặt những cành hoa xuống chiếc bàn tôi đang ngồi, em nhìn tôi bằng ánh mắt đằm thắm của người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi. Em không h

Trang: « 12
Đánh giá: like | dislike
vote
Tên bài: Truyện Có Khi Nào, Tôi Cũng Yêu Em ?
Chuyên mục: TRUYỆN NGẮN HAY
Lượt xem:
Link:
SEO:

bạn đang xem Truyện Có Khi Nào, Tôi Cũng Yêu Em ? bạn có thể xem thêm TRUYỆN NGẮN HAY

Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:

Cùng Chuyên Mục

Truyện Ngắn - Chia Tay và Quay Lại
Truyện - Đợi Nắng Về Trong Mắt Em
Truyện Hay - Lẽ Sống
Truyện ngắn - Đàn ghita của thần Cupid
Truyện love: Chuyện tình Hủ Tiếu và Lúa
1234...111213»
» Forum
Hôm Nay: 11
Tổng: 831970
Tag:
SEO: 987654321U-ONC-STATchieclabuon97....010203040506| Wap game hay
XtGem Forum catalog